Chương 20: Hỏa hoạn

Du Đông Hải đoán không sai, Mộ Chẩm Lưu đến Bình Ba thành đích thực có tính toán khác.

Từ sau khi Phương Hoành Tà qua nhược quán mà nhập chủ Thiên Cơ phủ, chốn quan trường của Trang triều có nhiều quy tắc giới hạn về lý lịch bị phá bỏ, rất nhiều quan viên trẻ có thể được đặc cách đề bạt. Mộ Chẩm Lưu tuy rằng tuổi còn trẻ, tư lịch thấp nhưng trên đầu là danh hiệu môn sinh tâm đắc của Lăng Tiêu Các chủ, vô luận là ở lại kinh thành hay phái ra ngoài thành, đường làm quan đều rộng mở.

Túc Sa Bất Thác nói không sai, Thẩm Chính Hòa vốn định giữ Mộ Chẩm Lưu đảm nhiệm vị trí tuần phủ. Thứ nhất tuần phủ Trang triều phẩm cấp không tính là quá cao nhưng quyền lực lại không nhỏ, vô cùng thích hợp cho Mộ Chẩm Lưu khuyết thiếu về mặt lý lịch tuổi lại nhỏ, mặt khác lối tắt thăng quan của tuần phủ, chỉ cần hơi có thành tích liền có thể với đến tai trời, tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng trước khi Thẩm Chính Hòa hành động thì thu được một phong thư, liền thay đổi ý định.

Trong thư nói một cố sự nhỏ. Một phụ nhân đã xuất giá mỗi ngày lúc làm cơm đều lấy hoa màu, rau dại bỏ vào cho đủ, gạo thì để dành cấp nhà mẹ đẻ. Nếu chỉ có thế Thẩm Chính Hòa cũng chỉ biết cười trừ, nhưng lạc khoản trên thư lại ý vị sâu xa – Bình Thành Khí Tạo.

Đại Trang triều sở hữu sáu tòa thành trong tên đều có chữ Bình: Vĩnh Bình, Bình Triệu, Bình Dương, Khang Bình, Bình Ba, Bình Châu, trong đó đứng cùng được với hai chữ "Khí Tạo" chỉ có thành Bình Ba, Cục quân khí.

Mà gạo của Cục quân khí, Thẩm Chính Hòa và Mộ Chẩm Lưu đều nghĩ đến sắt đầu tiên.

Binh khí luôn bị triều đình quản chế hết sức gắt gao, giang sơn càng rối loạn, triều đình quản chế binh khí càng nghiêm ngặt. Trước đây tội danh lớn nhất khiến Thẩm Chính Hòa phải xuống ngựa là hay dung túng thuộc hạ giấu trộm binh khí.

Nếu quả thật có người bảo sắt của Cục quân khí là treo đầu dê bán thịt chó, vậy dụng ý là gì không hỏi cũng biết.

Lúc đó, lời đồn Phương Hoành Tà âm thầm ủng hộ Tín vương tạo phản nổi lên bốn phía làm Thẩm Chính Hòa phải xem kỹ lại lần nữa phong thư không đầu không đuôi nọ. Để đề phòng vạn nhất, sau khi Thẩm Chính Hòa chu toàn mọi mặt Mộ Chẩm Lưu mới tiếp nhận chức vụ chưởng cục Cục quân khí thành Bình Ba.

Trước khi xuất phát Thẩm Chính Hòa có cùng y phân tích qua, đều cho rằng phong thư gửi đi từ nội bộ Cục quân khí, lão chưởng cục sắp kết thúc nhiệm kỳ hiển nhiên là người bị nghi ngờ đầu tiên.

Bởi vậy, tuy rằng ngay từ đầu Mộ Chẩm Lưu đã thập phần quan tâm đến lão chưởng cục nhưng không dẫn người ngờ vực vô căn cứ, đả thảo kinh xà, cố ý biểu hiện thật ôn hòa không xa không gần. Không ngờ lão chường cục vẫn không tránh được một kiếp.

Mộ Chẩm Lưu ngồi trong thư phòng, lẳng lặng đem bút tích của lão chưởng cục lưu lại ra mối chữ mỗi câu mà xem hết.

Trời cũng mau tối.

Quản gia Liêu phủ thấy y không có ý ly khai, có lòng cầm đèn giúp hắn.

Đèn sáng không bao lâu, Du Đông Hải mang theo thực hạp và rượu tới.

Mộ Chẩm Lưu không thể làm gì khác ngoài buông sách, cùng hắn câu được câu không mà trò chuyện.

Du Đông Hải nói bóng gió: "Người người đều biết Liêu đại nhân yêu sách như mạng, dấu không ít sách độc bản, không biết Mộ lão đệ coi trọng quyển nào rồi? Có thể cho ca ca ta đây nhìn một chút?"

Mộ Chẩm Lưu: "Ta đang xem bút tích lưu lại của Liêu đại nhân."

Du Đông Hải hai con mắt sáng bừng: "Nhìn ra được gì rồi?"

Mộ Chẩm Lưu: "Liêu đại nhân lòng dạ bao la, chí hướng cao vời, đáng tiếc..." Nghĩ đến kết cục của lão chường cục không khỏi thở dài.

Du Đông Hải tưởng từ ghi chép của lão chưởng cục tìm được đầu mối hòng lật kèo Phương Hoành Tà, nghe vậy liền nói: "Đúng là đáng tiếc! Cứ nghĩ lão chưởng cục như thế sẽ không bị người dụ dỗ, nhất định không làm ra cái loại chuyện này, lại không biết là người nào bức hắn. Ai, nếu có thể tìm được kẻ đó đem ra công lý cũng coi như thay hắn báo thù."

Mộ Chẩm Lưu trầm mặc không nói.

Hai người cơm nước xong, Du Đông Hải chủ động ngỏ ý lưu lại hỗ trợ tìm đọc. Lại xem nửa canh giờ, Mộ Chẩm Lưu sợ vì góa phụ của lão chưởng cục mà để lại đồn đãi không hay, liền cùng Du Đông Hải nói lời cáo từ.

Du Đông Hải do chưa từ bỏ ý định, lúc xuất môn còn cố ý vỗ vỗ ngực y để ngừa y lén mang theo vật gì ra ngoài.

Mộ Chẩm Lưu cũng mặc hắn.

Bọn họ miệng nói kết minh, trong ngực biết quan hệ đồng minh này như tờ giấy dán trống, chẳng kham nổi một kích, giữa hai bên vẫn tồn tại phòng bị nhất định.

Mộ Chẩm Lưu về đến nhà, nghe nói Túc Sa Bất Thác vẫn chưa về, trong lòng không hiểu sao căng thẳng, thầm nghĩ: từ đây đi Bách Châu, nếu là ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ, một ngày rưỡi là có thể qua lại, nếu chậm một chút thì hai ba ngày. Cũng không cần quá sốt ruột.

Mặc dù nghĩ là thế nhưng hắn mới từ Liêu phủ trở về, khó tránh khỏi nhớ đến thời điểm tao ngộ lão chưởng cục, có vài phần bất an, tối ngủ không an giấc. Bên ngoài vừa có động tĩnh, người liền tỉnh lại, nhìn sắc trời sắp sáng chưa sáng, chính là khoảng hừng đông.

Người gác cổng vội vã đập cửa, quả thực chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống.

Mộ Chẩm Lưu khoác y phục đúng lên mở cửa liền nhìn đến khuôn mặt lo lắng của người gác cổng, mơ hồ có chút bất an. Lần trước nhìn thấy dáng hắn là khi đến bẩm báo tin lão chưởng cục tự sát.

Quả nhiên, lần này lại là một tin dữ.

Người gác cổng nói: "Du đại nhân vừa đến, hắn nói, hắn nói nhà Liêu đại nhân có hỏa hoạn."

Đầu Mộ Chẩm Lưu oanh một cái, tất cả tâm tư trong đầu lướt qua, trong lòng loạn thành một đống. Y đẩy cửa với tay qua, vội vội vàng vàng mặc xong quần áo liền ra ngoài.

Du Đông Hải đứng ở cửa, trong tay nha dịch cầm theo ngọn đèn dầu từ phía dưới chiếu lên mặt hắn, làm nửa khuôn mặt trên của hắn ẩn trong bóng đêm, chỉ lộ ra nửa luôn mặt phía dưới trông đặc biệt âm trầm.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Chẩm Lưu, quay đầu lại khiến cả khuôn mặt đều chìm trong tối, bóng đen loang loáng như chất lỏng lan tràn.

"Liêu phủ xảy ra chuyện". Từng chữ từ trong kẽ răng bắn ra.

Mộ Chẩm Lưu: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Một canh giờ trước." Du Đông Hải hầu kết giật giật, con mắt gắt gao theo dõi hắn, không hề che dấu hoài nghi trong lòng.

Mộ Châm Lưu nhíu mày, nhìn khuôn mặt Du Đông Hải đen đặc, cau mày nói: "Liêu phu nhân các nàng..."

"Tất cả đều chết cháy."

Mộ Chẩm Lưu trong ngực lộp bộp một tiếng, phảng phất thấy được rõ ràng từng bộ thi thể cháy xém ngang dọc trên phế tích, nói không nên lời nghẹn bức cùng khổ sở, một lát nói: "Liêu phủ lớn như vậy, làm sao có khả năng..."

Du Đông Hải nhìn thần sắc hắn khϊếp sợ không giống đang giả vờ, sắc mặt thu liễm: "Ngươi nói không sai. Một tòa Liêu phủ to như vậy! Một thành Bình Ba lớn như vậy! Nhiều người như vậy, bằng đó ánh mắt! Vậy mà có kẻ có thể gϊếŧ người phóng hỏa, vô thanh vô tức, quả thực... Quả thực là vô pháp vô thiên!" Hắn vừa tức vừa vội lại sợ hãi, thân thể run nhè nhẹ.

Lúc này ngược lại là Mộ Chẩm Lưu tỉnh táo: "Người đầu tiên phát hiện có bắt được kẻ phóng hỏa không?" Một lúc thiêu cháy Liêu gia trên dưới hơn mười nhân khẩu tuyệt đối không thể là ngoài ý muốn.

Du Đông Hải được tâm tình y ảnh hưởng cũng từ từ bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, hàm răng đánh vang khanh khách: "Tuy rằng không bắt được người, nhưng kẻ đứng sau màn cũng không khó đoán."

Mộ Chẩm Lưu nhíu mày.

"Tại Bình Ba thành chỉ có một người có khả năng làm được việc này!"

Mộ Chẩm Lưu không hỏi người nọ là ai, bởi vì cùng lúc Du Đông Hải mở miệng y cũng đã nghĩ tới.

Liêu phu nhân, tám bà thϊếp, mười hai thông phòng, ba người con gái, mười sáu gia phó, bao gồm cả quản gia cầm đèn cho Mộ Chẩm Lưu, đều chết thẳng cẳng trong đám cháy lớn. Ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi, chết cháy khi còn đang sống chỉ có năm người – ba nữ nhi, hai người thông phòng, những người khác trước bữa cơm đều đã chết.

Du Đông Hải giận dữ, gom hết người ở phụ cận mang về nha môn, như thể tra không ra thì sẽ không ngừng!

Mộ Chẩm Lưu đứng ra vì Liêu gia lo liệu hậu sự.

Chuyện này thoáng xoa dịu tâm tình oán hận của những người trong Cục quân khí. Tuy rằng bọn họ đa phần gắn bó với cục thừa, nhưng Cục quân khí đã trải qua vài lần mưa gió, từ lâu đã tệ nạn khắp nơi, phe phái trong cục bất hòa ngược lại là chuyện nhỏ, hiển nhiên vì vậy mà trở nên đoàn kết, đồng tâm chống lại kẻ thù bên ngoài.

Đương nhiên, trong tập thể không tránh hỏi có người này người kia.

Có người đoàn kết, cũng có kẻ lùi bước.

Cục quân khí liên tục gặp chuyện không may, đưa tới các loại lời đồn nhảm nhí. Có người nói lão chưởng cục là do người nhà hại chết, nay oan hồn hiện về đòi mạng. Lúc sinh tiền, hắn cùng bọn người cục thừa bất hòa, cho nên báo mộng về Du tri phủ, vạch trần hành vị phạm tội của cục thừa; Có người nói, Cục quân khí nguyên là đạo trường của tiên nhân. Lúc tiên nhân phi thăng thấy nơi đây bị con người chiếm giữ, tâm sinh bất mãn, phá hoại phong thủy chỗ này; còn có người nói chưởng cục mới tới mệnh Thiên Sát Cô tinh, đi tới đâu gieo họa tới đó.

Trong Cục quân khí cũng có vài kẻ tin vào lời đồn, khẩn cấp xin từ chức.

Mộ Chẩm Lưu cũng chẳng giữ lại, mặc bọn hắn rời đi. Lúc này y chỉ lo lắng cho Túc Sa Bất Thác.

Năm ngày rồi, Túc Sa Bất Thác vẫn không một tin tức.

Chuyện ở Liêu phủ xảy ra ngay khi hắn vừa rời đi, cho dù y không muốn nghĩ thế, nhưng cũng phải liên tưởng kẻ hạ thủ hẳn đã ẩn thân nơi nào gần đó theo dõi hắn. Vì thế, Du Đông Hải còn đặc biệt phái vài nha dịch bảo hộ hắn.

Nếu y bị trừng liên tục thế, vậy kẻ vẫn luôn kè kè trái phải quanh hắn Túc Sa Bất Thác đương nhiên cũng không may mắn tránh thoát.

Mộ Chẩm Lưu không rõ võ công của Túc Sa Bất Thác cao đến đâu, y chỉ biết võ công cao đến đâu cũng chỉ là một con người. Y bắt đầu hối hận lúc trước đã để Túc Sa Bất Thác rời đi một mình.

Sang ngày thứ bảy, y kìm không được hướng Du Đông Hải xin giúp đỡ, thỉnh hắn phái người đến Bách Châu dò la tin tức.

Du Đông Hải bận lo án Liêu phủ muốn sứt đầu mẻ trán, lại lo lắng độc thủ còn đang ẩn giật đâu đó xung quanh, đương nhiên không muốn phân ra nhân thủ, thoải mái nói: "Yên tâm. Ngươi đã nói hắn là người trong giang hồ, tự nhiên sẽ có phương pháo tự vệ của người giang hồ, không cần ta ngươi lo lắng. Nha dịch trong nha môn đều là người thường, tới trước mặt cao thủ chân chính căn bản là múa rìu qua mắt thợ. Nếu Túc Sa Công Tử thực sự gặp nguy hiểm, có bọn họ ở bên ngược lại thêm cản trở."

Mộ Chẩm Lưu nói: "Ta chỉ muốn hỏi thăm tung tích của hắn, xem hắn có gặp chuyện làm trì hoãn hay không."

Du Đông Hải suy nghĩ một chút nói: "Này lại đơn giản, kêu người chạy tới hỏi thăm một chút là được."

Mộ Chẩm Lưu cảm ơn hắn, lại lấy từ trong lòng ra một phong thư: "Nếu ba ngày ta không về, ngươi đem thư này lên kinh giao cho ân sư."

Du Đông Hải nghe hắn nói như đang bàn giao hậu sự, biến sắc: "Nguôi muốn đi đâu?"

Mộ Chẩm Lưu: "Tổng binh phủ."

Du Đông Hải sắc mặt thay đổi.

Mộ Chẩm Lưu nói: "Nếu hắn muốn gϊếŧ ta, ta có đi hay không cũng đều muốn gϊếŧ ta. Bây giờ ngồi chờ chết còn không bằng quang minh chính đại thăm dò chút thực hư."

Du Đông Hải: "Hồ Đồ! Đường Trì Châu tay cầm trọng binh, tại thành Bình Ba một tay che trời..."

Đường Trì Châu là thân tín của Phương Hoành Tà, cùng Cục quân khí nhất mạch tương thừa, trước đây mình động đến cục thừa, khác nào đang làm khó dễ hắn. Nghĩ vậy, hắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh! Chỉ tại tên Đường Trì Châu bình thường quá mờ nhạt, không kết giao được với quan viên thành Bình Ba cũng chẳng bày ra vài phần kính trọng với Cục quân khí. Lần duy nhất gây chiến là chạy đi cứu Mộ Chẩm Lưu.

Nếu không phải lần này Liêu phủ gặp hỏa hoạn kỳ quặc quá mức mà nghi ngờ đến hắn, bản thân cũng quên mất bên người còn có một con hổ dữ!