“Giang Độ, tối nay anh vẫn không về sao?”
Tôi lắng nghe giọng nói bình tĩnh của chính mình. Đầu dây điện thoại bên kia im lặng trong giây lát, rồi đơn giản nói: “Làm thêm giờ.”
“Được, vậy em ngủ trước đây, không đợi anh nữa.”
Tôi cúp điện thoại, nhìn tòa nhà văn phòng không một ngọn đèn sáng trước mặt, ánh mắt dừng lại ở vị trí văn phòng của Giang Độ. Thật ra khi chưa đến giờ tan ca của hắn, tôi đã đến dưới lầu của công ty, căn phòng ấy chưa từng sáng đèn. Không khí lạnh lẽo tràn ngập hơi thở, tôi không tiếp tục dừng ở đó nữa mà lái xe rời đi.
Đến thời điểm hiện tại, tôi không còn thắc mắc hắn đi đâu nữa.
Nếu tôi không biết bạn gái cũ của hắn, Lâm Mạn, đã trở lại vào tháng trước, thì hôm nay có lẽ tôi sẽ điên tiết cãi vã với hắn một trận.
Trong một bữa tiệc trước đó, bạn của Giang Độ là Trần Toại uống quá chén, xách theo chai rượu đi đến trước mặt Giang Độ rồi vỗ vai hắn, lẩm bẩm nói: “Lâm Mạn sắp về rồi, cậu biết không? Nhưng mà cũng không có liên quan gì đến cậu nữa, dù sao cậu cũng có bạn gái rồi.”
Bầu không khí ngưng trệ trong nháy mắt. Anh ta giật mình tỉnh táo lại, cười ha ha rồi chuyển đề tài. Giang Độ trước sau vẫn không lên tiếng, chỉ đùa giỡn ly rượu trước mặt, nhìn không ra cảm xúc. Tôi cũng vờ như không nghe thấy, như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, về đến nhà hắn cũng không hề nhắc lại.
Vì muốn tắm rửa nên tôi cởϊ áσ khoác ngoài, đi về phía nhà tắm. Rồi tôi chợt dừng chân và quay đầu nhìn sang.
Hắn ngồi trên ghế sofa, cụp mắt nhìn chằm chằm một nơi nào đó, điếu thuốc trên đầu ngón tay sắp cháy đến da.
“Giang Độ?” Tôi quay người gọi hắn.
“Ừ?” Hắn như vừa hoàn hồn đáp tôi một tiếng.
“Anh sao vậy?” Tôi nhìn thẳng hắn.
Hắn tùy ý gạt bỏ tàn thuốc, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Tôi không tiếp tục hỏi nhiều, nhưng đáy lòng luôn thấp thỏm bất an.
Có lẽ lúc đó, bởi vì đã loáng thoáng nhận ra nên tôi không hỏi tiếp nữa.
Sau khi tắm rửa, tôi nằm xuống giường. Giang Độ vẫn chưa về phòng ngủ.
Tôi co mình trên giường để giảm bớt sự bất an.
Nửa giờ đồng hồ sau, lúc tôi đang ngủ thϊếp đi, cánh cửa bị đẩy ra.
Giang Độ đi thẳng về phía bên giường, một chân quỳ trên giường.
Giây tiếp theo, cổ chân tôi bị giữ chặt, cơ thể tôi bị kéo mạnh qua.
Tôi bừng tỉnh trong nháy mắt, lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn trở về.
Cảm nhận được sức lực của Giang Độ dữ dội hơn so với ngày thường, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nói gì, chỉ cắn răng chịu đựng.