Bước vào cửa phòng gym TÂN THẾ GIỚI, ngay lặp tức Hồng Nhi thu hút ánh mắt của các nhân viên, một ít khách hàng gần đó cũng hướng ánh nhìn đến.
“…” – Hồng Nhi thoáng cứng người, tựa như nghe tiếng quạ kêu ngang đầu.
Bị cái nhìn của họ dọa, Hồng Nhi không thoải mái, khí tức trên người càng thêm lạnh lẽo bức người, ánh mắt sắt bén như thể chỉ một đạo ánh mắt cũng đủ khiến người chết chân, nhưng Hồng Nhi rất nhanh chuyển dời ánh mắt, nàng sợ phải đối diện với ánh mắt soi mói của người khác.
Động thái này như thể được khoan hồng, mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý đến Cao Mẫn phía sau cũng có chút ý cười, thoạt nhìn hơi lúng túng.
Còn riêng Cao Mẫn khi thấy ánh nhìn của mọi người, không nghĩ nhiều đến trạng thái của Hồng Nhi, vì đứng phía sau nên không thấy được ánh mắt ấy, nàng chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân đi theo Hồng Nhi nên mọi người nhìn như dò xét người yêu của nàng, định thân phận, nào có biết vốn dĩ không ai chú ý đến Cao Mẫn, chỉ đang bị khí thế ngự tỷ của Hồng Nhi thu hút.
Cao Mẫn nhanh thoát trạng thái lúng túng lúc này, cố hít một hơi thật sâu, định chào mọi người rồi hỗ trợ Hồng Nhi lặp thủ tục đăng ký hội viên, tiến hành luyện tập. Chưa kịp lên tiến thì La Lan tiến đến, mỉm cười, giọng đầy ngọt ngào vang lên:
“Chào em, hẳn là lần đầu đến, chị là La Lan, quản lí ở đây, chị có thể hổ trợ gì cho em đây?”
“…” – Hồng Nhi nghe giọng nói ngọt ngào kia, ánh mắt dò xét thân người La Lan, tuy không đẹp bằng Cao Mẫn, chiều cao cũng tầm 1m7, thân hình rất quyến rũ.
Một giọng trầm khẽ vang lên đầy lạnh lẽo, câu từ ngắn đến mức kiệm lời “Trịnh Hồng Nhi, đăng ký hội viên”
Hồng Nhi không quan tâm cái gì ưu đãi, đãi ngộ hội viên gì, chẳng qua Cao Mẫn làm việc nơi này, muốn cô đến đây luyện tập thì thôi cô chiều theo, dù sao lời nói họ nói nhiều cô cũng chẳng thích nghe, chỉ thêm lùng bùng lỗ tai.
“A.. được, chị giúp sẽ em đăng ký hội viên, trước tiên chị giới thiệu cho em về phòng gym, tiến trình luyện tập, đãi ngộ… “ – La Lan nói chưa dứt lời thấy Hồng Nhi nhíu mày thể hiện rõ sự khó chịu, cô toát mồ hôi, thầm nghĩ “mình vừa nói sai gì sao? …” tâm can gào khóc ai đó cứu với, lời cũng chẳng thể nói ra tròn câu.
Tình thế lúng túng được Cao Mẫn giải vây, dù không thấy mặt Hồng Nhi nhưng La Lan hiếm có trạng thái chết lặng như vậy, cô nghĩ chắc do Hồng Nhi khí thế bức người. Khẽ cưng chiều nói: “Hồng Nhi, theo chị dạo một vòng rồi đăng ký thông tin nhé”
“Ân” Hồng Nhi gật đầu, cô khá khó chịu với cái nhìn lúc đầu của họ, nên cũng không đủ kiên nhẫn mà nghe họ nói, nghe được giọng Cao Mẫn, mày giãn ra, tâm trạng thoáng hơn một chút.
Hồng Nhi được Cao Mẫn dắt đi, những người xung quanh thở phào nhẹ nhõm, bọn họ như được ân xá, nhất thời không kịp nghĩ nhiều nên không ai cho rằng đó là đối tượng Cao Mẫn theo đuổi, họ nghĩ chăng chỉ là trùng hợp giải vây.
Cao Mẫn lần lượt giới thiệu rồi giải thích quy định, tiến trình luyện tập,… với Hồng Nhi, cũng không nhắc đến giá cả, vì đây là phòng gym của cô, dắt bạn gái đến tập thì thu tiền làm gì. Nghĩ đến đây Cao Mẫn khẽ cười, thoáng một ý nghĩ vui vẻ hiện lên trong đầu “Chỉ chờ em về quản ví tiền của chị thì được, ai nở thu tiền em”.
Tâm trạng tốt thấy rõ, nhưng thoắt cái bị Hồng Nhi phá tan, giọng đầy lãnh đạm pha chút bất cần “Phí hằng tháng như nào?”
“Không tính phí, chị làm huấn luyện viên riêng của em, không mất phí” – Cao Mẫn cười cười nói.
Khẽ nhíu mày, nhìn Cao Mẫn, Hồng Nhi không định nói gì thêm, nhưng nghĩ lại bạn gái cũng không phải vợ, giọng càng thêm lạnh “Em về” rồi xoày người đi.
Cao Mẫn hoảng hốt vội giữ lại, đầy lúng túng khai báo thành thật phí cần thu. Cô rất sợ Hồng Nhi bỏ đi. Lúc nảy tâm trạng tốt bao nhiêu, tự tin bao nhiêu thì bây giờ sợ hãi, lính quýnh bấy nhiêu.
Hồng Nhi chỉ đơn thuần không muốn kỳ kèo tốn hơi nói chuyện nên quăn ra hai từ đủ sức chấn Cao Mẫn, thực tế cũng không nghĩ sẽ đi về thật. Nhưng cũng không chắc được bản thân có về ở lại thật không, cô vừa thoáng thêm suy nghĩ lười biếng.
Trạng thái của Hồng Nhi phức tạp và khó kiểm soát, ý định ban đầu rất dễ bị thay đổi, bởi cô là một người có lối đa suy nghĩ và suy nghĩ rất nhanh, có thể nói một mặt nào đó não cô hoạt động nhiều đã thành thói quen, nên cùng một vấn đề, đôi lúc cô lại đồng loạt suy diễn nhiều đường và ý tưởng thay đổi rất nhanh nhạy, đôi khi đang lúc suy nghĩ vấn đề này một cách đầy tập trung cũng có thể bỏ ngang mà suy nghĩ vấn đề khác, xong lại quay lại, rồi lại quay đi, cứ thế lặp lại nhưng vẫn nhanh hơn suy nghĩ của người khác, thậm chí nhiều lúc cô cũng nhận thấy bản thân phi thường mất tập trung. Người ta giải quyết một vấn đề, cô lại vừa đông vừa tây, tuy có nhanh hơn người khác, nhưng đôi lúc cô vẫn rất bực bội vì bản thân không đủ tập trung.
Có thể nói thiên tài luôn khác thường, nhưng bản thân Hồng Nhi lại không cho rằng chính mình thiên tài. Đôi lúc lại suy nghĩ chính mình bệnh hoạn mới như thế. Nếu người khác biết cách mà não Hồng Nhi hoạt động, chắc chắn sẽ há hốc mồm chết đứng, bản thân họ một vấn đề giải quyết đã không xong, thế nào cô suy nghi xoay vòng nhiều vấn đề khác nhau mà vẫn hoàn thành lời giải trước họ.
Dù vậy, Hồng Nhi tự cho bản thân bệnh hoạn nên tìm cách khắc phục lối đa suy nghĩ này, bằng cách nghe nhạc khi suy nghĩ. Nghe tưởng chừng như phi lí vô cùng nhưng lại có hiệu quả cao với Hồng Nhi. Nó giúp cô tập trung hơn vào vấn đề đang cần giải quyết, tỉ lệ mất tập trung giảm xuống rõ rệt, hiệu quả làm việc cao hơn so với lúc bình thường nhiều, có thể nói tai cô nghe nhạc, nhưng tâm không có nhạc, chỉ có vấn đề đang giải quyết. Điều này khiến Hồng Nhi phi thường hài lòng.
Và trạng thái nghe nhạc của cô không chỉ ở nhà, mà là bất kì đâu, chỉ cần cô muốn tập trung thì sẽ mở nhạc nghe. Và có không ít giảng viên của cô nhận ra sự thiếu tôn trọng này, họ khó chịu nhưng vẫn không nói ra, vì ít nhất cô làm được nhưng gì họ yêu cầu, quả thật nếu không có sự đứng chính từ ban cán sự và thành viên trong lớp thì giảng viên cũng không thể nào tin được cái người thiếu tôn trọng kia lại là chim đầu đàng giải quyết vấn đề được giao một cách đầy ấn tượng, vì thường là tỉ lệ nộp bài tập của cô phi thường thấp, cứ như thể đủ qua môn là được. Và các giảng viên hầu hết đều không biết nghe nhạc là cách để Hồng Nhi tập trung vào lời giảng của họ, tuy đôi lúc nhàm chán cô sẽ chú ý vào âm nhạc, không tiếp tục nghe giảng, nhưng hầu hết đều nắm được bài học rất nhanh, với những môn không thuộc chuyên ngành, cô lại chỉ đơn giản là ngủ, đến khi bị kêu thì cầm tài liệu rồi xem sơ qua là có thể nắm được cách giải quyết, tốc độ đọc sách của cô phi thường nhanh, nhưng dù vậy cũng quên rất nhanh, thường chỉ giới hạn trí nhớ trong ngày, thậm chí đôi khi là vài tiếng, vì bản thân cô từng tập quên, quên đi những điều cô không muốn nghe, quên đi nổi buồn, nên đã ảnh hưởng rất nhiều đến trí nhớ. Chỉ duy có những kí ức đã hằng sâu vào trong tim, rỉ máu từng ngày khiến cô không thể quên, thì những điều vụn vặt thường ngày lại rất dễ quên đi.
Sau khi có được đáp án mong muốn từ Cao Mẫn, Hồng Nhi hoàn thành mọi thủ tục rồi tiến theo Cao Mẫn luyện tập.
Hôm này đơn giản là khởi động cơ thể, luyện tập nhẹ nhàng, vì Hồng Nhi ít vận động nên không thể gấp gáp luyện tập với các bài tập nặng.
Thân thể Hồng Nhi quả thật rất gầy, tỉ lệ BMI chỉ có 13, người có thân hình cân đối thường là vào khoảng 18.5 đến 24.9.
BMI (Body Mass Index) là chỉ số được tính từ chiều cao và cân nặng, là một chỉ số đáng tin cậy về sự mập ốm của một người. BMI không đo lường trực tiếp mỡ của cơ thể nhưng các nghiên cứu đã chứng minh rằng BMI tương quan với đo mỡ trực tiếp. BMI là phương pháp không tốn kém và dễ thực hiện để tầm soát vấn đề sức khoẻ.
BMI được tính bằng chỉ số cân nặng (theo đơn vị tính là kilogam) chia cho hai lần chiều cao (theo đơn vị mét).
Cảm giác của Hồng Nhi khi được Cao Mẫn hướng dẫn có chút khác so với suy nghĩ ban đầu. Cao Mẫn không làm việc riêng, chỉ tập trung hướng dẫn, dù là đυ.ng chạm đến cơ thể cô thì vẫn đầy tính chuyên nghiệp, nét mặt đầy nghiêm túc hướng dẫn. Gợi cho Hồng Nhi chút suy nghĩ rằng có phải với ai Cao Mẫn cũng như vậy. Thoáng một cảm giác ghen tuông lướt qua nhưng rất nhanh quăn ra sau đầu.
Còn Cao Mẫn thì phi thường tập trung, muốn cho Hồng Nhi cái nhìn khác, để gỡ bỏ ấn tượng đầu tiên về Cao Mẫn, sàm sỡ là tội lớn, dù Hồng Nhi không phản ứng gì với việc đó, nhưng Cao Mẫn lại khó chịu, vừa muốn bị để ý, vừa không muốn. Cô cũng cần cải thiện hình ảnh trước Hồng Nhi, không thể để người yêu có cái nhìn sai về cô được.
Buổi luyện tập rất nhanh kết thúc. Mọi người thoáng chú ý đến Hồng Nhi, nhưng cũng rất nhanh chuyển tầm mắt, vì họ sợ cái ánh mắt và khí thế bóp nghẹt kia. Ai mà biết được Hồng Nhi nghĩ gì trong đầu lúc đấy chắc té ngửa, ai có thể ngờ được cái khí thế bức người kia lại do cô đang run sợ mà ra, cái ân xá kia lại là do cô lãng tránh ánh mắt mà ra.
Càng nghĩ càng cảm thấy phi thường, những gì mắt thấy tai nghe vẫn chưa chắc đúng với thực tế. Hồng Nhi có thể nói là một trường hợp đặc biệt, không phải ai run sợ, né tránh vấn đề cũng tạo ra được hiệu quả bức người này, có thể nói đây là do khí thế của ác ma, bản năng trổi dậy bảo vệ bản thân, nhưng Hồng Nhi lại chưa bao giờ nhận thức vấn đề như những gì người khác nhận thấy. Tự ti đã bóp nghẹt tâm trí cô quá lâu nên bản thân cô cũng không thể nói thoát là thoát, hay đơn thuần mà nói cô chưa bao giờ có ý định thoát khỏi “tự ti”.
Trạng thái của cô đến cả gia đình cũng không thể nhận ra vấn đề, chỉ nghĩ đơn giản cô là một người kiệm lời, ít thể hiện cảm xúc và trầm tính, hàng xóm luôn đánh giá cô là một người hiền lành, tốt bụng lại ngoan ngoãn. Trạng thái ác ma của cô luôn được giấu diếm rất kỹ, chỉ bên nội biết, ba cô cũng không biết thì nói gì những người khác.
Hiếm lạ là cô bạn thân chơi cùng từ lúc vỡ lòng cũng ít nhiều biết đến, sỡ dĩ chơi thân được là do nhà chỉ cách nhau một con mươn nhỏ, đi ra đi vào là nhìn thấy nhau, rồi lại được tiếng tốt nên ba mẹ của nhau buộc lại chung một chổ, tuy thân nhưng cũng chỉ là quấn quít một giai đoạn lúc nhỏ, về sau vẫn thân nhưng không gặp nhau, cũng không chia sẽ tâm sự như trước, nhưng trong lòng đều rõ chỉ cần gọi một tiếng thì người kia chắc chắn sẽ tận lòng giúp sức, chỉ là chưa bao giờ cần đến sức của nhau, cả hai đều một dạng chỉ khác nhau ở lập trường, nhưng chung quy lại đều là ma quỷ, một ác quỷ đa mưu túc trí, trêu đùa nhân tâm, một ác ma cường hãn khí thịnh, sát phạt quả quyết.
Đôi lúc thương tích với Hồng Nhi là chuyện nhỏ, cô chẳng chút để tâm nào, cứ như thể dù có chết đi cũng không sao, không ít lần tai nạn từ đánh nhau, đua xe nhưng hầu dết đều là tự cô xử lí vết thương, thẹo để lại trên người không ít, nhưng ba mẹ cô cũng chẳng biết đến, phần vì họ ít quan tân đến cô, phần vì vẻ mặt cô cũng chẳng thay đổi gì mấy.
Hồng Nhi là một người rất sợ đau, nhưng đó là khi cô ở trạng thái “thiên thần” hay “thường nhân”, còn với trạng thái ác ma ra ngoài đấu đá mà nói chẳng chút gì suy nhê, thậm chí thua cả kiến cắn, ngoại hiệu gian hồ của cô là Hồng Ma, cô nổi tiếng với tài đua xe và kỹ năng đánh nhau đầy hiểm hóc, các trường đua đều truyền lại một huyền thoại bất bại mang tên Hồng Ma, còn giới giang hồ lại khϊếp sợ một màn gió tanh mưa máu tranh đoạt địa bàn với một nổi sợ mang tên Huyết Hồng Ma. Hai danh tự này rất nổi tiếng bởi sự bí ẩn mà Hồng Nhi mang lại, tuổi nhỏ, thân hình gầy yếu, chưa lộ mặt thật, nhưng lại một thân ác ma thật sự, bản lĩnh được cả giang hồ phía Nam rùng mình khi nghe tên, ít nhiều có người suy đoán hai tên này là một, nhưng không dám khẳng định, cũng không dám công khai suy đoán, vì Huyết Hồng Ma không ai dám động đến. Bản sự tự mình xây dựng với các chị gái bên nội, không lệ thuộc thế lực bên nội, chỉ vỏn vẹn bốn người từ từ tích góp mà nên.
Một điều đặc biệt mà khiến giang hồ không ít người mừng rỡ, những cũng không ít người hụt hẫng, đó là Huyết Hồng Ma chỉ xuất hiện vào dịp tết, dịp hè là chủ yếu, còn lại rất ít khi xuất hiện. Vì đó là khi cô được cho phép về nội chơi, và thế là ác ma trổi dậy. Cô thường cùng các chị đi chơi bên ngoài, còn nội sẽ giấu diếm thay cô, chỉ bảo đang học bài cùng các chị hoặc là đang bận gì đó khi ba mẹ cô gọi đến mà cô lại không kịp thời có mặt.
Đối với người không rõ mà nói, tiêu biểu là Lâm Cửu Khang, cho rằng chị đại là một người hiền lành nên rất thích trêu ghẹo, thậm chí công khai gọi danh tự “chị đại” nhưng Hồng Nhi như thể chẳng liên quan đến mình mà phớt lờ, không phải cô cho rằng họ sẽ biết hay không biết Huyết Hồng Ma sự tình, mà chỉ là trạng thái lúc đấy là “thiên thần” cộng “thường nhân” nên sẽ không màng đến. Cô đích thực tâm tư lười biếng.
----------------------
[ Phần này bạn nào không thích cứ bỏ qua nhé
Giới thiệu một chút về Trịnh Hồng Nhi:
Lối suy nghĩ của Hồng Nhi thực sự không giống như người bình thường, nên đôi lúc mạch suy nghĩ không tuân thủ quy tắc nào, chỉ là đang suy nghĩ vấn đề này sẽ nhảy sang vấn đề khác một cách liền mạch mà chẳng hay, rồi lại đảo trở lại, với lối suy luận không gì dính đến nhau này nhưng vẫn có thể giải quyết vấn đề nhanh hơn so với người khác.
Sau khi nhận ra bản thân mất tập trung mới càng thêm khó chịu. Cho rằng chính mình có bệnh.
Ví dụ một chút: Đang giải bài toán, giải được đến đoạn a + b = gì gì đó rồi lại nghĩ đến hôm nay ăn gì, nghĩ không ra lại đảo về = c + d gì đó, hoặc đôi khi là chuyển hướng giải bài toán khác luôn, hay thậm chí làm Văn, làm Lý gì đó rồi mới đảo lại làm bài toán cũng nên. Có thể hay không hoàn thành ra lời giải của Văn, của Lý thì tùy, nhưng chỉ nghĩ một lúc rồi đảo về toán chứ không có cố cho ra đáp án. Kiểu như đi lạc đề rồi vòng lại ấy. Sau khi xong rồi mới tiếp tục cái đoạn suy nghĩ của Văn của Lý lúc nảy.
Do bất chợt thay đổi suy nghĩ rồi lại đảo về như vậy, nhưng không làm Hồng Nhi xao lãng những suy luận trước đó, cũng không quên những suy luận bất chợt vừa nảy ra, dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng cùng lúc giải quyết nhiều vấn đề mà vẫn giữ vững phong độ nhanh hơn người khác, nên đây là cái thiên tài của Hồng Nhi.
Điều này làm ảnh hưởng đến mạch truyện, không đi theo quy tắc nhất định, cụ thể như là lúc sáng đang đi cùng Cao Mẫn đến phòng tập, nhưng vẫn có thể nghĩ về quá khứ, không tập trung vào đường đi. Nhưng vốn là lối suy nghĩ nhanh, nên mọi suy nghĩ bên trong diễn ra rất nhanh, không ảnh hưởng đến quá trình đi đường.
Còn về tại sao lại tồn tại 3 trạng thái khác nhau trong cùng một con người, thậm chí đến tính cách cũng có khác biệt, hai cái sợ đau, cái kia lại không sợ đau, thì kiểu như nhập vai diễn thôi.
Ở bên nội, bên ngoại, bên nhà ba mẹ thì mỗi trạng thái khác nhau thể hiện ra, đơn giản là vì gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma. Như nước đựng trong chai thì theo hình trong lòng chai, còn đựng trong bát (miền nam kêu là chén /:chén cơm/) thì theo hình trong lòng bát thôi.
Còn tại sao Hồng Nhi lúc đầu và đoạn sau lại có điểm khác, thật ra không khác đâu, chỉ do góc nhìn khác nhau thôi, lúc là do Lâm Cửu Khang nhìn nhận về “chị đại”, lúc lại do Hồng Nhi nhận thức “Huyết Hồng Ma” thôi. Với Lâm Cửu Khang thì đương nhiên sẽ không biết sự tình về Huyết Hồng Ma, dù có biết cũng chỉ là nghe danh chứ không biết Trịnh Hồng Nhi là Huyết Hồng Ma. Còn chị đại suy nghĩ về quá khứ thì đương nhiên việc sẽ tỏ tường nhiều hơn.
Cũng nhờ xây dựng nhân vật Trịnh Hồng Nhi bệnh trầm cảm, hay chìm vào thế giới riêng, và có lối suy nghĩ bất quy tắc nên Ling cũng thoải mái hơn khi viết, lúc kể về những chuyện kia cũng tự nhiên hơn, không ràng buộc lắm về cái “thế giới thực” đang diễn ra quanh Hồng Nhi như thế nào, chỉ xuôi theo tâm trí Hồng Nhi thôi.
Còn về lí lịch của Hồng Nhi, vì sao Hắc Anh Tài không tra ra được Hồng Ma hay Huyết Hồng Ma, đơn giản là vì thông tin này được bên nội trợ giúp ẩn giấu, nhưng không có nghĩa bên nội của Hồng Nhi biết Hồng Nhi danh tự, chỉ là che giấu việc Hồng Nhi đi chơi mà thôi, cho nên bí ẩn càng thêm bí ẩn. Người người giống nhau là bình thường, kèm thêm tính cách và lối sống quá mức nhạt nhẽo của Hồng Nhi thì không ai nghĩ sâu xa thêm.
Ling tạm giải tới đây thôi, bye các bạn, chúc các bạn vui vẻ!.
]