Chương 8: Ký hiệu màu đỏ sậm

"Ta cảm thấy sói con hẳn là không còn sống đâu, không bằng chàng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, làm gì mà phải vào núi chịu khổ?”

"Sói sống tương đối lâu, đã có hy vọng thì ta nên đi thử xem sao. Nàng nghĩ mà xem, trưởng thôn rõ ràng chỉ có một nửa tấm da sói, mà mấy người quan to ở trong thành lại có thể trả giá tới một ngàn lượng hoàng kim, nếu chúng ta tìm được con sói con, dù chỉ là một con, chờ nó lớn lên, vậy bộ lông sói đó có giá trị đến nhường nào.”

Hoàng Đại Tráng kích động nói: “ Nói không chừng bán sói con càng có lời, nàng tiếp tục nghĩ mà xem chúng nó cũng không phải là sói bình thường, ngay cả hoàng thượng trong cung cũng cảm thấy tò mò về nó.”

“Ai mà biết thật hay giả chứ? Hoàng thượng sao có thể say mê đối với loại vật này được? Đều không phải là vì mấy người quan lớn, quan nhỏ bên dưới đang nịnh nọt sao?”

“Nói chuyện với người đàn bà như nàng thật không thông mà, Hoàng thượng chẳng lẽ không phải là người? Cũng bởi vì hắn cao quý, cho nên mới không thể dễ dàng bỏ qua những thứ mà hắn ta chưa có ở trên đời này.”

“Được được được, chàng chính là con giun trong bụng Hoàng thượng.” Giọng Hoàng đại tẩu rõ ràng mang theo vài phần giễu cợt không có ác ý.

“Được lắm, nàng dám chê cười ta?”

“Không có, chàng nghe lầm rồi.”

“ À, ta nghe lầm rồi sao? Vậy ta nghe lại một chút...”

Trong phòng truyền ra tiếng cười nhẹ.

Dần dần trở nên kiều diễm mập mờ.

Hề Niệm Tri ngượng ngùng lắc lắc tai mèo, thật là, đang ban ngày ban mặt đó!

Được rồi, phu thê nhà người ta muốn làm gì thì làm, ban ngày hay ban đêm cũng đâu quan trọng!

Nàng nhẹ nhàng giơ vuốt, vẻ mặt ngượng ngùng chạy nhanh ra khỏi nhà Hoàng đại tẩu.

Ngoài trời mặt trời đang rất chói, Hề Niệm Tri trốn vào một chỗ râm mát, cuộn tròn người nằm suy nghĩ.

Sau ba năm, tháng ba năm nay Thánh Thượng đã khôi phục lại hoạt động săn bắn truyền thống này.

Tất cả các địa phương đều coi trọng hoạt động này, các quan chức đang nhanh chóng tìm kiếm những sinh vật kì lạ để đưa vào bãi săn Mộc Lan Sơn, với mong muốn hoàng thượng sẽ vui vẻ, từ đó vận may làm quan được thịnh vượng.

Với thân phận hiện tại, Hề Niệm Tri không có cách nào tham gia với tư cách thành viên trong nhà.

Nói tới cũng thật khéo, cuối năm ngoái phụ thân nàng vì điều dưỡng thân thể cho Thái Hậu, qua một hai tháng vẫn không có tiến triển, trông lòng rất phiền não.

Đều là nữ nhân, tự nhiên sẽ càng hiểu rõ nữ nhân hơn, trong phương thuốc của Hề Sùng, Hề Niệm Tri đã thêm hai vị thảo dược, quả nhiên linh nghiệm. Hề Sùng không tham công lao hoặc là cảm thấy tự hào về nữ nhi của mình, liền báo cho Thái hậu biết tình hình thật sự phía sau phương thuốc.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Thái hậu hạ khẩu dụ cho nàng đi theo trong chuyến đi bãi săn Mộc Lan Sơn này một chuyến, nói rằng lúc lên đường nữ quyến rất nhiều, có một cô nương thông thạo y thuật sẽ tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Vì thế, Hề Niệm Tri người vốn dĩ không nên đi, lại được đồng hành cùng thánh giá.

Mọi thứ hết thảy đều là từ sau khi từ núi Mộc Lan mới thay đổi.

Hoàng thượng rõ ràng còn rất tốt, vì sao đi săn về lại hôn mê bất tỉnh?

Rồi kí hiệu nho nhỏ màu đỏ sậm trên cánh tay của hắn ta là ý nghĩa gì, nàng cật lực lật xem hết sách trong tàng thư Duệ Hầu gia cũng không phát hiện được manh mối gì.

Người trong thiên hạ nói đùa rằng, tàng thư của Duệ Hầu gia hơn ba vạn cuốn sách, muốn xem hết cần biết bao nhiêu thời gian đây.

Đến đường cùng, nàng đành lấy can đảm cầu kiến Duệ Hầu gia, mới nghe được hắn nói rằng kí hiệu này là văn tự thời đại nguyên thủy, đến bây giờ không còn ai có thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Duệ Hầu gia kiến thức rộng rãi lại là người tốt bụng, thích nghe nhất những dị văn ly kỳ cổ quái kia, cũng may mắn nhờ tính tình như vậy, mới có thể nói cho nàng biết không ít lai lịch đại khái về ký hiệu này.

Nhưng cũng chỉ là lời nói suy diễn không có căn cứ.

Người ta đồn rằng lúc trước Nữ Oa tạo ra con người, mang lại sự sống cho lục địa, nhưng khi con người bắt đầu sinh sản nhiều hơn thì xã hội bắt đầu hỗn loạn.

Thủy thần Cộng Công tạo phản, giao chiến với Hỏa thần Chúc Dung. Cộng Công bị Chúc Dung đánh bại, tức giận đến đánh đầu vào trụ cột Chu Sơn của thế gian, dẫn đến trời đất sụp đổ, nước thiên hà chảy vào nhân gian.