Chương 45: Mèo cũng có thể bị nghẹn sao?

"Ta vừa mới xem qua, mùa này trong vườn rau của dân làng cũng không có bao nhiêu thứ có thể ăn, thân thể cô nương phải điều dưỡng thật tốt, nếu lão gia nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô nương chắc chắn sẽ đau lòng biết bao!"

Hề Niệm Tri thổi cháo nóng, cười nói: "Ta sẽ ăn nhiều một chút, ngươi đừng lo lắng quá."

Thân thể của nàng quả thật quá mức suy nhược, nếu muốn lên núi thì nhất định phải trở nên mạnh khoẻ hơn.

Ban đêm ở đây có rất muỗi nhiều, Hề Niệm Tri bảo Huyên Nguyệt đến nhà Hoàng đại tẩu xin chút ngải cứu khô.

Đốt ngải cứu, dùng khói hun trong phòng sẽ tốt hơn rất nhiều. Mùa hè nóng bức, muỗi sẽ hung hăng hoành hành ở nhiều nơi nên phải chuẩn bị sớm mới được.

Hề Niệm Tri cẩn thận đếm số bạc trên tay nàng, cũng không ít.

Từ khi Hoàng đế gặp chuyện không may, Hề Niệm Tri liền sợ liên lụy tới trên dưới cả phủ. Trước khi rời đi, nàng giải tán nô bộc trong phủ, bán dược viện và thôn trang ở ngoại ô kinh thành. Đệ đệ Hề Lâm Gia tuổi còn nhỏ, đương nhiên không thể đem tài sản phó thác cho cậu ấy.

Sau khi cất kỹ ngân phiếu, Hề Niệm Tri lấy giấy bút liệt kê một hàng dài những thứ còn thiếu.

Đầu tiên cần thịt để nuôi sói con.

Tiếp theo phải chuẩn bị sẵn một ít dược liệu thường dùng, một ít hoắc hương, bạc hà, sả,... sấy khô để làm túi thơm tránh muỗi.

Ngọn đèn dầu lập loè trong đêm tối, chỉ chốc lát sau, Huyên Nguyệt liền đến thúc giục nàng nghỉ ngơi, sợ nàng quá chuyên tâm sẽ gây hại cho mắt.

Hề Niệm Tri đem danh sách giao cho nàng ấy, những thứ này chính là nhiệm vụ của Triệu Thống vào ngày mai.

Có lẽ vì đã quá quen với không khí và tiếng ếch nhái kêu ở đây, Hề Niệm Tri nằm xuống giường liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chóp mũi bỗng có chút ngứa ngáy. Sau đó trong miệng nàng truyền đến cảm giác lạnh lẽo tựa như có thứ gì đó vừa nhét vào.

Nàng kinh ngạc mở to mắt, một đôi đồng tử xanh biếc nhìn Hề Niệm Tri ở khoảng cách gần rất gần khiến nàng sợ tới mức bị sặc. Con cá nhỏ trong miệng liền lập tức bị nuốt xuống.

Nàng bị nghẹn rồi.

Hề Niệm Tri tức giận, nhanh chóng tránh sang một bên nôn mửa.

Hốc mắt nàng đều đỏ lên nhưng vô ích.

Kỳ Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn nàng, mèo cũng có thể bị nghẹn sao?

Nàng nên lập tức ăn ít cơm trắng hoặc uống chút dấm chua. Khi hắn còn nhỏ thường nghe lão thái giám trong cung nói như vậy.

Nhưng không có gì ở đây cả.

Chần chờ một chút, hắn thong thả bước tới trước, Kỳ Cảnh Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm Hoàng Ly Miêu đáng thương. Hắn duỗi vuốt, hơi dùng sức vỗ vỗ lưng nó, hắn nghĩ rằng nói không chừng một cái vỗ này của hắn có thể làm xương cá chui ra.

Hề Niệm Tri biết mình không chống đỡ được, lảo đà lảo đảo, cả thân thể ngã nhào xuống mặt đất.

Dù sao Hoàng Ly Miêu vốn đã bị thương lại mê man hồi lâu, thân thể suy nhược, làm sao chịu được việc này?

Đồ ngu! Hề Niệm Tri tức giận, quay đầu dùng móng vuốt cào sói xám.

Nàng không duỗi hết móng vuốt sắc bén của mình ra nên vết cào tựa như vết gãi, không đau cũng không ngứa.

Kỳ Cảnh Thiên cảm nhận được sự phẫn nộ của nàng.

Hắn thầm oán trách: Chậc chậc, ngay cả một con mèo hiện tại cũng có thể diễu võ dương oai trước mặt trẫm, thân là một con sói, hắn cảm thất thật sự mất mặt.

Có lẽ vì tức giận quá mức, chiếc xương cá mắc ở cổ họng đột nhiên ho ra.

Ánh mắt sói xám trong nháy mắt trở nên sáng ngời, đuôi hắn đắc ý lắc lắc tựa hồ muốn nói chiêu này đã thật sự hữu dụng, sao ngươi còn không mau tới cảm tạ ta?

Hề Niệm Tri lườm hắn một cái sau đó nhìn con sói nhỏ ngủ ở góc.

Quả nhiên bây giờ chỉ còn lại hai mà thôi.

Hề Niệm Tri sững sờ nhìn chúng đến xuất thần, nàng vô cùng hoang mang, tại sao nàng lại bị biến thành mèo?

Nàng vốn định dùng một ngàn lượng bạc để mua sói con ở thôn Phong Lâm, bây giờ đi mua thế nào đây?

Kỳ Cảnh Thiên thấy Hoàng Ly Miêu ngẩn người liền ngậm chút thảo dược đặt trước mặt nó.

Hắn biết mèo rất lợi hại, sẽ tự mình chữa lành vết thương cho mình.

Nếu không, làm sao có thể giải thích rằng nó vẫn tìm được thảo dược để chữa bệnh cho hắn đây?

Trẫm biết ngươi đã cứu trẫm, còn đem đen cá nhỏ chia sẻ cho trẫm cùng đàn sói con.

Lần trước tự ý rời đi mà không báo trước là do trẫm không đúng.