Cửu Oa đứng ở bên cạnh Thạch Bảo mặt đỏ bừng, hắn nắm chặt góc áo, đột nhiên xoay người, hái một đóa hoa dại trên sườn núi.
"Da da da"
Hắn nhanh chóng chạy đến trước mặt Hề Niệm Tri, đưa hoa cho nàng, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Tỷ tỷ, tặng cho tỷ."
Hề Niệm Tri hơi sửng sốt, cậu bé này là Cửu Oa, là một trong những đứa trẻ ngày đó đã xúi giục Thạch Bảo cõng muội muội mình lên núi ngày hôm đó.
"Đa tạ."
Hề Niệm Tri nhìn đoá cúc dại trong tay, cười khẽ một tiếng.
"Sau này đệ phải ngoan biết không?"
"Vâng, đệ vẫn luôn rất ngoan mà!"
Hề Niệm Tri: "......"
Không đợi Hề Niệm Tri khịt mũi coi thường, đám trẻ con kia đã "xì" một tiếng, tranh nhau đem toàn bộ "việc xấu" của thằng bé kể ra.
Nhiều đến mức làm Cửu Oa tay chân luống cuống, không biết phải che miệng ai mới được.
Dân làng cười ha ha, nói bọn trẻ mới có bao nhiêu tuổi đã đều biết lấy lòng tranh sủng.
Triệu Thống cùng Huyên Nguyệt cũng cười.
Bọn họ thấy dân làng ở thôn trang này thái độ hiền hoà liền tiến lên hỏi thăm chỗ ở.
Quả đúng là có mấy căn nhà bỏ trống, trước kia dân làng đã chuyển đến nơi khác nhưng từ lâu tới nay vẫn không thể bán đi.
Hoàng đại tẩu của Linh Đang Nhi rất nhiệt tình dẫn ba người bọn họ đi xem.
Hề Niệm Tri có ấn tượng rất tốt đối với nàng ấy, dù sao khi đó nàng chỉ là một con mèo, Hoàng đại tẩu rõ ràng sống kham khổ nhưng cũng sẵn sàng cho nàng ăn thịt, ăn cá.
"Đại tẩu, lúc ta mới tới nơi này, nghe rất nhiều người nói núi Nữ Oa có Kim Diễm Lang?"
Chuyện này cũng không có gì lạ, Hoàng đại tẩu gật đầu cười nói: "Đã nhiều năm chưa từng thấy, lần trước trưởng thôn của chúng ta bắt được Kim Diễm Lang là ngoài ý muốn, sau đó đưa đến kinh thành. Nói là Hoàng Thượng đi săn mùa xuân nên muốn thu thập một chút thú vật chưa thấy bao giờ."
Hề Niệm Tri phối hợp nói: "Đúng vậy!"
"Hề cô nương, cô tới thật đúng lúc."
Hoàng đại tẩu thấy nàng ăn mặc tươm tất, dung mạo xinh đẹp, cũng không phải loại người tính tình xảo quyệt lãnh đạm nên rất vui vẻ cùng nàng chia sẻ chuyện trọng đại gần đây.
"Hôm qua một người họ Lý ở thôn Phong Lâm bên cạnh chúng ta bắt được một con Kim Diễm Lang nhỏ, hàng xóm láng giềng đều mong muốn đến nhà hắn xem chuyện lạ, Hề cô nương nếu cảm thấy hứng thú, lần sau ta sẽ dẫn cô đi xem một chút."
Bước chân nàng đột nhiên dừng lại.
Sắc mặt của Hề Niệm Tri trở nên căng thẳng.
Trên đường tới nơi này nàng quả thật có một dự cảm không tốt, quả nhiên đúng là như vậy.
"Bắt được mấy con?"
"Một con."
Hoàng đại tẩu dùng ngữ khí đáng sợ nói.
"Một con sói không tệ, hẳn là con của con Kim Diễm Lang kia, sói đực sói cái đều đã chết, thật không nghĩ tới sói con còn có thể sống. Phu Quân nhà ta lúc trước luôn ầm ĩ đòi lên núi tìm sói con, là ta ngăn cản hắn, sớm biết như vậy...... ôi. Thôn dân họ Lý kia hiện tại rất phát đạt, nửa tấm da sói Kim Diễm Lang có thể đáng giá ngàn lượng bạc, chớ nói chi là con sói con này......"
Hoàng đại tẩu không khỏi ghen tị cằn nhằn.
Tâm tình của Hề Niệm Tri vô cùng phức tạp, Hoàng đại tẩu là người tốt, bọn họ muốn dùng da sói đổi lấy bạc cũng không có gì sai.
Có gì sai đâu?
Trăm ngàn năm qua, nhân loại đều thống trị đất trời theo cách này.
Hề Niệm Tri chọn một căn nhà gỗ dưới chân núi làm chỗ ở.
Bên trong có hai gian phòng ngủ cùng một gian phòng chính, đủ cho ba người bọn họ ở tạm.
Sau đó nàng lấy bạc, tìm Hoàng đại tẩu cùng những thôn dân khác mua lương thực, thịt khô cùng rau dưa, Huyên Nguyệt sửa sang lại phòng ốc xong liền ngay lập tức bận rộn với việc bếp núc.
Khói bếp lượn lờ bốc lên, Hề Niệm Tri dựa vào cửa, nhìn về phía rừng rậm đen kịt.
Nàng lập tức muốn đi xem con sói con bị bắt nhưng trời đã tối, cũng đành vậy.
Dân làng biết giá trị của nó, làm sao họ có thể đối xử tệ bạc với nó? So với nó, nàng càng nhớ đàn sói con ở lại trong hang động hơn, chúng nó còn có thể chịu đựng được bao lâu?
Trong bữa cơm tối, Huyên Nguyệt làm cháo khoai lang, một đĩa thịt hun khói cùng với hai món ăn phụ.
"Cô nương, ngày mai mau để Triệu Thống đi mua chút rau về đây đi"
Huyên Nguyệt đối với cuộc sống gian khổ ở nơi này vô cùng kén chọn, nhưng cũng không phải vì bản thân nàng ấy.