Cúi đầu ngửi, Lang Đại nhận ra hai ánh mắt sắc bén phía sau đang nhìn về phía nó.
Ăn? Không ăn? Ăn? Không ăn? Ăn? Không ăn......
Đau đớn lắc đầu, Lang Đại quay đầu nhìn về phía hai con sói con, đột nhiên đưa ra quyết định gì đó, cũng không quay đầu lại mà chạy ra khỏi hang động.
“Ô u.” Lang Muội bỗng dưng đứng dậy, muốn đuổi theo, bị Lang Nhị ngăn lại.
Do dự hết lần này đến lần khác, Lang Muội liếc mắt nhìn Lang Nhị, lại liếc mắt nhìn cửa động, lặng lẽ đi đến góc tường tìm sâu bọ để ăn.
Lang Đại đã cả ngày cả đêm không trở về.
Lúc Kỳ Cảnh Thiên tỉnh lại, mới phát hiện thiếu một con sói con.
Mấy ngày nay, hắn không thể trở lại thân thể của mình, khốn đốn mắc kẹt trong cơ thể sói xám, hắn chịu đủ mọi tra tấn của bệnh tật.
Về phần Hoàng Ly Miêu cuộn tròn bên cạnh hắn, Kỳ Cảnh Thiên cúi đầu nhìn.
Nó cũng bị thương!
Vết thương ngay ngắn hẹp dài, có thể thấy được vũ khí sắc bén, ra tay cũng rất nhanh, rất tàn nhẫn, rất chuẩn.
Không có động vật nào có thể cắn ra vết thương như vậy, xem ra chắc chắn là thôn dân dưới chân núi.
Tại sao nó lại chạy xuống núi?
Nghe thấy động tĩnh sột soạt, Lang Muội nghe tiếng quay đầu, mừng rỡ.
Cha nuôi tỉnh rồi?
Nó vọt tới với đôi mắt đỏ hoe, nó dụi vào cổ Kỳ Cảnh Thiên.
“Ô âu ô âu” vui vẻ điên cuồng kêu: Cha nuôi, cha nuôi, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, con mừng quá! Con không cần phải chịu đói nữa, phải không?
Lang Nhị có chút rụt rè, đứng cách ngoài hai bước nhìn Kỳ Cảnh Thiên không lên tiếng, trong ánh mắt hiện lên tia sáng nhỏ li ti.
Kỳ Cảnh Thiên nghe chúng nó không ngừng kêu ra hiệu, cùng với ý thức mơ hồ của mình, liền hiểu được đại khái tình cảnh.
Ngày mà hắn mang cá nhỏ trở về, sau đó liền ngất đi, nhưng Hoàng Ly Miêu đã đi theo tới.
Sau vài ngày cung cấp thức ăn miễn phí cho đám sói con và chăm sóc hắn thật tốt, vào một buổi sáng tươi đẹp Hoàng Ly Miêu xuống núi, sau đó không may bị thương, cố gắng chống đỡ hai ngày, liền nằm xuống lâm vào hôn mê.
Kỳ Cảnh Thiên nhìn Hoàng Ly Miêu một cái rồi đứng dậy.
Đại khái đã ngủ đủ, tinh thần hắn vô cùng tốt, toàn bộ vết thương đã kết vảy, đi lại không có vấn đề gì, nhưng chạy quá nhanh có thể vẫn làm cho vết thương bị rách ra.
Trên mặt đất còn thừa một nửa củ nhân sâm, Kỳ Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn nó chằm chằm, cắn miếng nhỏ nhét vào miệng Hoàng Ly Miêu.
Ba con sói nhỏ bây giờ chỉ còn lại hai con.
Kỳ Cảnh Thiên rất có chút thấp thỏm, Lang Đại còn nhỏ, rừng rậm nguy hiểm mọi nơi, cạm bẫy, mãnh thú, thiên tai, mọi thứ đều có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nó.
Lang Đại trong ổ hoành hành (*) về trong ổ hoành hành (*), đi ra ngoài làm gì có ai cưng chiều nó, có ai bảo vệ nó?
(*) Trong ổ hoành hành: Nguyên gốc 窝里横 (Oa lý hoành) chỉ những người ở nhà đối với người thân không ra gì, còn ra ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, dễ thương.
Mặc dù lo lắng, Kỳ Cảnh Thiên không lập tức đi ra ngoài tìm kiếm, hắn nhai nát thảo dược mà Hoàng Ly Miêu tìm về, nhổ vào miệng vết thương của nó.
Nó ngủ đến mức bất động, nếu không phải là bụng hơi phập phồng, hắn có lẽ đã tưởng rằng nó không còn hơi thở nữa.
Con Hoàng Ly Miêu này là cái?
Kỳ Cảnh Thiên đắp thuốc cho nó, liếc bụng nó, rồi nheo mắt lại trầm tư.
Chậc, nếu không phải là khác biệt chủng tộc, Kỳ Cảnh Thiên có lẽ đã hiểu lầm nó yêu thích dáng vẻ khôi ngô tuấn tú của mình, nếu không phải là vì yêu, hắn nghĩ không ra Hoàng Ly Miêu ở bên cạnh hắn vì nguyên nhân nào khác. Dù sao nó không chỉ lo lắng cứu hắn, chăm sóc hắn, còn vì hắn mà yêu nhau yêu cả đường đi lối về, tìm thức ăn cho đám sói con?
Nói không chừng tình yêu thật sự có thể vượt qua ranh giới chủng tộc?
Suy nghĩ lung tung ra khỏi hang động, Kỳ Cảnh Thiên chuẩn bị tìm chút quả dại để giải quyết vấn đề cơ bản của đám sói con trước, sau đó mới đi tìm Lang Đại.
Nếu có thể thở dài, không biết được Kỳ Cảnh Thiên sẽ thở dài bao nhiêu tiếng.
Lang Đại ơi Lang Đại! Xem ra trước mắt chắc là cha ruột ngươi muốn trẫm làm cha nuôi ngươi, nhưng chính ngươi lại tự tìm đường chết, cũng không thể trách trẫm chứ? Chỉ cần ngươi nhẫn nại thêm một chút, không phải vạn sự đại cát sao?