Chương 4: Khiêu chiến sói xám

Sói là động vật sống quần cư*. Nó rất coi trọng lãnh thổ.

*Quần cư: Sống theo bầy đàn

Làm sao bây giờ? Đương nhiên là chạy trốn thôi! Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng chạy trối chết đái ra quần, mặt mũi cũng không còn.

Tâm động không bằng hành động! Hề Niệm Tri cất bước bắt đầu chạy như điên, nhưng xung quanh đều là nham thạch, không có đại thụ cao lớn.

Nếu muốn sống, nàng phải chạy vào trong rừng.

"Hưu", trong nháy mắt, không khí phía sau như bị một mũi tên nhọn cắt qua, gió lạnh nhấc lên một dúm lông trên lưng nàng, xương cốt lạnh lẽo mang theo máu du tẩu quanh thân thể.

Hề Niệm Tri lạnh thấu tim, thảm quá thảm, sói xám đang đuổi theo rồi.

Chân nàng mềm xuống, nghe ngóng hơi thở cùng động tĩnh, nàng cảm giác sói xám đang cách nàng trong gang tấc.

Đột nhiên nàng nhắm mắt lại, Hề Niệm Tri định mặc cho số phận, nhưng đột nhiên lại thay đổi chủ ý, bỗng chốc đã chạy sang bên trái.

Sói xám nào biết nó lại âm hiểm xảo trá như thế?

Không kịp phanh lại, thân thể nó trầm trọng bay về phía trước.

Trong lòng muốn chuyển hướng, nhưng tứ chi không theo kịp tốc độ chuyển động của đầu óc.

Cao thủ so chiêu, chỉ trong nháy mắt, liền mất đi cơ hội tốt. Sói xám tức giận dùng móng vuốt chụp xuống đất, bụi đất bay lên không trung.

Thu hồi phản xạ có điều kiện xông lên phía trước, nó đuổi theo Hoàng Ly Miêu, không chịu từ bỏ.

Rất nhanh, đã chạy vào rừng rậm.

So tốc độ chạy, mèo kém hơn sói. Nhưng mèo biết leo cây, sói biết sao?

Hề Niệm Tri tìm đúng mục tiêu, một cây đại thụ trăm tuổi trân quý.

Nhanh chóng vươn vuốt, giống như thằn lằn, leo nhanh lên cây.

Biết là sói xám sẽ không đuổi tới, Hề Niệm Tri không còn khẩn trương, thậm chí nàng còn có tâm tình liếc nhìn sói xám đang ngồi xổm dưới tàng cây.

Này cưng, lên đi nha!

Hề Niệm Tri "Meo" một tiếng, âm thầm đắc ý, thì ra vượt nóc băng tường chính là loại cảm giác này? Cũng quá đã đi!

Sói xám: “…”

Nó lạnh lùng nhìn Hoàng Ly Miêu ẩn mình dưới nhánh cây, có chút bực bội.

Ngay từ đầu hắn chỉ muốn hù dọa con mèo kia thôi, kết quả...

Nếu hắn thật sự là một con sói, hôm nay sẽ chính là ngày giỗ của Hoàng Ly Miêu! Muốn trách thì trách hắn, trong xương cốt không phải thật sự là sói xám.

Đi vòng quanh đại thụ hai vòng, Kỳ Cảnh Thiên tự nhận hắn không phải là người có thù tất báo, mà hắn bị một tiếng "Meo" kia kí©h thí©ɧ.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hoàng đế lưu lạc thành sói hung mãnh mà lại bị mèo làm nhục, đạo lý ở đâu?

Không được, phải tìm biện pháp hòa nhau một ván, nếu không hắn đường đường là thiên tử, thể diện của hắn biết mang đi đâu?

Kỳ Cảnh Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhưng đành bó tay không có biện pháp nào.

Buồn cười là hắn còn lục lại đọc Binh Pháp Tôn Tử, nhưng với hoàn cảnh này, lại không có đất dụng võ.

Đêm dài, Kỳ Cảnh Thiên cũng sốt ruột.

Hắn quan sát vị trí xung quanh, cũng không tìm được điều gì có lợi.

Nghẹn khuất ngửa đầu nhìn chằm chằm con mèo như ẩn như hiện, Kỳ Cảnh Thiên vươn chân trước chụp lên thân cây thô tráng, lại như kiến càng cào cây, không chút sứt mẻ.

Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn như vậy? Phải nhìn đến khi nào?

Kỳ Cảnh Thiên cảm thấy rất mất thể diện.

Dựa theo góc độ nào đó mà nói, sói cùng thiên tử* cũng có chút tương tự.

*Thiên tử: con trời, ý chỉ vua

Hai loài xuất phát từ thân phận cùng thiên tính, đều có lòng tự phụ lẫn uy nghiêm, sao có thể cho phép người khác tới khiêu chiến quyền uy? Huống chi, cái thứ đến khiêu chiến này chính là một con mèo!

Kỳ Cảnh Thiên vẫn còn rối rắm.

Chủ yếu là nhàn rỗi.

Hắn xuyên thành sói đã được năm ngày, mỗi ngày trừ hái quả dại ăn no bụng ra, cũng chỉ xuống núi trộm trứng gà nuôi ba con sói nhỏ, thật sự không có việc gì để làm.

Khi còn nhỏ, hắn luôn hi vọng sẽ có thời gian làm những chuyện hắn thích.

Chờ lớn lên đăng cơ, hắn mới bừng tỉnh phát hiện ra, thì ra hắn đã không còn tâm nguyện muốn hoàn thành.

Sau khi xuyên thành sói, phần lớn thời gian đều uổng phí, nhưng cũng dần dần có thói quen sinh hoạt thong thả…

Hiện tại lúc này, Kỳ Cảnh Thiên nhận rõ hiện thực.

Bỏ đi, hắn thật sự không có biện pháp bắt Hoàng Ly Miêu.

Tiếp tục nháo loạn, hại người mà chẳng ích ta*.

*chỉ có hại mà không có lợi

Đang tự hỏi, nên làm như thế nào để rời đi mà không mất khí thế, gió đêm đột nhiên xa xa đưa tới vài tiếng bất mãn lại tức giận "Ô u ô u", trong không khí yên tĩnh lại nghe được rất rõ ràng.