Chương 3: Một con mèo thích lo chuyện bao đồng

Hề Niệm Tri đứng lên đi vài bước, ngày xuyên vào thân xác mèo, nàng đã đi dạo khắp thôn Hồng Gia cùng mấy thôn chung quanh.

Tạm thời, nàng chưa nắm được tin tức nào hữu dụng, hơn nữa quá trình điều tra quá khó khăn, nàng bị một hài tử bướng bỉnh bạo lực nắm đuôi, lại bị chó ghẻ đùa giỡn, còn bị nó cắn mất một miếng da lông.

Nói tóm lại, nàng làm người đã mệt rồi, hai ngày này làm mèo lại càng mệt hơn, có thể nói thể xác và tinh thần đều mệt không nói nổi.

Nhưng nàng không thể từ bỏ, cũng không có thời gian mà tuyệt vọng.

Hiện giờ phụ thân ở trong hoàng cung chịu đủ loại dày vò, nếu hoàng đế xảy ra chuyện gì, làm Viện sử của Thái Y viện, phụ thân cũng chạy trời không khỏi nắng, gia quyến cũng khó bảo toàn, có hai khả năng, thứ nhất sẽ bị bắt giam, thứ hai là xét nhà diệt tộc.

Cho dù là loại nào, Hề Niệm Tri cũng không thể tiếp thu, dựa vào cái gì? Nhiều người như vậy đều không phân rõ trắng đen, cho rằng trị không hết bệnh thì đều là đại phu sai? Vì hắn là hoàng đế, cho nên phụ thân phải gánh vác nguy hiểm sao?

Không thể ngồi chờ vận mệnh lựa chọn, cho nên, nàng tình nguyện chủ động xuất kích.

Hề Niệm Tri âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện ông trời phù hộ, nàng không có tìm sai hướng, nguyện ông trời mở mắt, cho nàng một chút cơ hội.

Mở hai mắt ra, Hề Niệm Tri nhìn về phía dãy núi bị bóng đêm bao phủ, nàng biết, nàng nên vào xem!

Khẽ thở dài, nàng cúi đầu xuống, căng da đầu chạy như điên về phía trước.

Chỉ có chạy càng nhanh, nàng mới có can đảm thẳng tiến không lùi, nhảy vào nơi tràn ngập hơi thở khủng bố quỷ dị trong rừng rậm.

Gió lạnh gào thét bên tai, vạn vật bay nhanh thoáng qua, giống như ảo ảnh.

Hề Niệm Tri vượt qua hết thảy trở ngại, kiên định chấp nhất.

Trong cơn hoảng hốt, đằng xa ở phía trước, nàng như thấy được một đôi mắt ôn nhu, an tĩnh nhìn nàng, không những không oán trách không phẫn nộ, ngược lại còn như đang mỉm cười.

Chắc là ảo giác đi! Hề Niệm Tri nghĩ.

Nàng chính tay gϊếŧ nó, sao nó lại không oán?

Chạy vào trong rừng cây, Hề Niệm Tri đi theo cặp mắt kia, giống như nó đang dẫn đường cho nàng.

Lúc chạy đến sườn núi cao thấp phập phồng của nham thạch, cặp mắt kia liền biến mất.

Hề Niệm Tri dừng bước, thở phì phò nhìn quanh bốn phía.

Không nhìn còn đỡ, vừa liếc mắt một cái suýt nữa đã hồn phi phách tán.

Ở trên khối nham thạch thật lớn kia, một con sói xám thân thể cường tráng đang nằm, hai chân trước kẹp quả dại, miệng cắn thịt quả, quai hàm nhấm nuốt, ăn rất ưu nhã.

Trên thân nó có một mùi vị quen thuộc lại chán ghét, này không phải là con sói xám vừa mới chạy vào trong thôn ăn trộm trứng gà sao?

Nghĩ tới lúc nãy nàng "sợ vãi đái", Hề Niệm Tri tức đến mức đau dạ dày, trời ơi, quả thực quá đen đủi quá xui xẻo!

---

Gặp quỷ à!

Móng vuốt sói xám run lên, quả dại rơi xuống đất.

Sói xám quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm, nó ngơ ngác nhìn con mèo đang đứng cách đó không xa, nó nhịn không được mà chửi thầm, con mèo nhỏ này đúng là âm hồn không tan! Khoảng cách xa như vậy, chẳng lẽ nó vụиɠ ŧяộʍ theo đuôi?

Cạn lời, không phải chỉ là trộm mấy quả trứng gà thôi sao? Cũng không phải là cá khô nhỏ, đáng để nó theo đuổi không bỏ à?

Sói xám nheo hai mắt ẩn chứa nghi hoặc, đều nói chó mới là động vật trung thành nhất, nếu không tại sao người dân lại thích nuôi chó trông nhà?

Bản tính của mèo, hẳn phải là vô lo vô nghĩ, ngạo mạn tùy ý, lười xen vào việc của người khác mới đúng?

Chẳng lẽ đây là một con mèo không giống mèo bình thường, đặc biệt thích lo chuyện bao đồng sao?

Cân nhắc lợi hại, sói xám nâng thân thể lười biếng lên.

Thân là một con sói xám uy phong lẫm liệt, đương nhiên nó cũng không sợ một con mèo khıêυ khí©h, mà chỉ sợ con mèo này việc tốt không học, lại học theo giống chó. Nếu cứ như vậy thả nó về thôn, ai biết lần sau nó có mang theo thôn dân đi tới nơi này hay không.

Phải dạy cho nó một bài học mới được.

Đêm nay lão sói gia* ta phải dạy nó như thế nào là làm người, à, không, là như thế nào là làm mèo!

*lão sói gia: lái của từ lão nhân gia ý ạ

Nâng cặp mắt lên, sói xám hứng thú nhìn chằm chằm con mèo.

Ánh mắt như rắn độc, hiện rõ ý khinh thường ngạo nghễ, cùng lạnh lẽo dày đặc.

Hề Niệm Tri vừa tức vừa sợ! Rõ ràng, nàng chỉ vô tình xâm nhập nào địa bàn của sói xám mà thôi.