Chương 37: Đưa ra quyết định vĩ đại

Mặt mũi đều mất sạch.

Lang Đại mài móng vuốt cho hả giận, đưa ra một quyết định vĩ đại, đánh thì đánh đi!

Thân là Kim Diễm Lang, nó muốn rửa sạch nhục nhã, tạo nên địa vị không thể lung lay trước mặt Lang Nhị và Lang Muội.

Trong lòng nghĩ vậy, Lang Đại lấy lại bình tĩnh, chân trước nhoài ra, híp mắt làm ra tư thế đi săn.

Nó không hề biết rằng, lúc này Hề Niệm Tri cũng đưa ra một quyết định vĩ đại.

Nàng quyết định muốn gia nhập tập thể này!

Cận thủy lâu dài tiên đắc nguyệt (Ở gần người có địa vị thì sẽ được hưởng lợi lộc). Ngày ngày đi theo ba con sói nhỏ, có khả năng sẽ tìm ra nơi ẩn giấu bí mật và manh mối về bọn chúng?

Khụ—

Muốn gia nhập, đầu tiên dĩ nhiên là phải có thành ý.

Hề Niệm Tri cười gian xảo, thành ý của nàng rất nhiều, mà còn rất tươi mới đấy!

Không sai, chính là cá.

Lưới đánh cá đã đặt dưới khe nước bảy, tám canh giờ. Chắc chắn lần này có thể thu hoạch không ít.

Cảm xúc mãnh liệt dâng trào toàn thân, Hề Niệm Tri vui vẻ chạy ra cửa hang động.

Ngay lúc nàng quay đầu, Lang Đại đang sẵn sàng bổ nhào lên như một quả bóng bắn ra chuẩn xác.

Đáng tiếc, bọn họ vừa hay lướt qua nhau.

Lang Đại tức đến đấm ngực dậm chân, cắn răng đuổi theo Hề Niệm tri.

“À hú à hú.” Đối mặt với Hề Niệm Tri vừa lao ra khỏi hang, nó hung ác gầm rú.

Hề Niệm Tri quay đầu nhìn nó một chút rồi tự tin rời đi.

Chà, nàng phải mua chuộc bọn chúng trước đã. Sói con cũng giống như trẻ con, nếu dùng đồ ăn để dỗ dành chúng thì không phải chúng sẽ ở bên cạnh ngươi giống một cái bánh bao mềm à?

Nhìn Hề Niệm Tri biến mất, Lang Đại hạ giọng rồi nghênh ngang quay lại hang động, bày ra bộ dạng như vừa chiến thắng một trận đấu.

Ánh mắt vênh váo liếc nhìn Lang Nhị và Lang Muội, nó nằm xuống một bên.

Dáng vẻ kiêu ngạo như muốn nói: Thấy không? Lão tử căn bản không cần ra tay thì nó đã sợ đến tè ra quần rồi. Hừ, vốn dĩ muốn cùng nó giao lưu chân tay để hoạt động gân cốt, vậy mà không cho lão tử cơ hội, thật tức chết bảo bảo mà! Không đánh mà thắng đúng là quá vô vị!

Lang Nhị và Lang Muội nửa tin nửa ngờ, xem ra đúng là như vậy. Nhưng lại có chỗ nào đó không đúng lắm?

Ba con sói con biết “cha nuôi” bị thương, nhưng bọn chúng không hiểu điều này có nghĩa là gì.

Sau khi liếʍ vết thương cho sói xám xong, chúng vô tâm vô phế chạy sang một bên chơi.

Như là ngươi bắt lấy ta, ta sẽ cào ngươi, rồi như ngươi đυ.ng vào ta, ta sẽ đυ.ng lại ngươi.

Không đến hai nén nhang, Lang Đại đã bất động.

Nó nằm xuống ngay tại chỗ, bốn chân hướng lên trời, nhìn “cha nuôi” vừa trở về liền ngã xuống đất mê man.

“U ô u ô”, chúng đói rồi.

Lang Nhị, Lang Muội đói đến mức muốn nằm xuống từ lâu, bất đắc dĩ Lang Đại nhìn tinh lực dồi dào, luôn thích trêu chọc chúng nó.

Cứ trêu chọc mãi, chúng liền nhịn không được muốn đánh trả.

Đói quá! Ba con sói con thè lưỡi liếʍ quanh miệng cùng một lúc.

Chúng nó bắt đầu nhớ lại vị ngọt của con cá nhỏ tươi ngon vừa rồi, ôi, thật ngon quá, thật muốn ăn no một chút a!

Đáng tiếc “cha nuôi” mang về rất ít cá nhỏ tươi ngon, bị chúng nó chia đều, căn bản cũng không ăn vào miệng được bao nhiêu.

Đói bụng cả hai ngày hai đêm, chỉ một chút như vậy sao đủ nhét kẽ răng a!

Cái bụng chúng nó kêu lên “ùng ục ùng ục”.

Lang Đại trở mình, vùi đầu vào bụng Lang Nhị, Lang Muội lắng nghe một hồi.

“Ùng ục, ùng ục”, âm thanh từ bụng muội muội phát ra dường như đang vang vọng qua lại.

Lẳng lặng nằm yên một lúc, ngay khi Lang Đại mơ mơ màng màng đói đến sắp ngủ thϊếp đi, một mùi vị thơm ngon thoang thoảng bay tới.

Mở to mí mắt, nó không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Không ngừng mấp máy chóp mũi, nó hung hăng dùng miệng nhấc Lang Nhị, Lang Muội lên, “U âu" một tiếng, nhảy nhót nói: Mau ngửi, mau ngửi đi, ta cảm nhận được mùi thơm của thức ăn, thơm quá thơm quá, sắp chịu không nổi rồi!

Lang Nhị, Lang Muội ngơ ngác ngồi xổm dưới đất, bơ phờ nhìn Lang Đại kích động.

Không chút dao động nhếch mép, chúng tỏ vẻ khinh thường. Điều đó rõ ràng đang thể hiện rằng: Ngươi đang nằm mơ đó, “cha nuôi” ngủ ở chỗ này, còn có thể trông cậy vào ai đưa thức ăn cho chúng ta?

Lang Đại: “...”

Tức giận nhìn chúng nằm xuống, Lang Đại đi tới đi lui, không chịu tin rằng mũi mình vậy mà lại có vấn đề.