Chương 23: Tiếng gọi của tử thần

Dân làng ghé tai nhau bàn tán, con chó đen lớn Cát Tường đứng cách sói xám hơn mười bước, ngửa đầu lên sủa điên cuồng, nhưng lại không tiến lên. Bọn chúng không phải chó săn, chỉ là chó của người dân nuôi nên không hung dữ.

Sói xám năm lần bảy lượt xuống núi để trộm gà và trứng gà, nhất định là đã đe dọa đến bọn họ. Nếu không bọn họ cũng sẽ không làm đến mức này.

Hề Niệm Tri đứng yên tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Nàng tuyệt vọng nhìn chằm chằm sói xám, đáy lòng điên cuồng gào thét: Chạy đi, chạy mau đi, ngươi còn có thể đứng lên không?

Sói xám không biết có nghe hiểu lời nàng nói hay không, có thể nó cũng phát hiện ra cái chết đã gần trong gang tấc? Nếu muốn sống, nó bắt buộc phải rời khỏi đây.

Chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, nó cố vươn móng vuốt ra, cố gắng muốn đứng lên. Nhưng vết thương quá nhiều, ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể của nó mỗi khi nó cử động. Cuối cùng sau khi vất vả đứng lên được bằng hai chân sau, nó lại nặng nề ngã xuống.

Không đợi sói xám đứng lên, mấy người dân làng đã thương lượng xong quyết sách, sải bước tiến lên.

Liệu họ có thắc mắc về tình trạng này của sói xám?

Đứa bé ngay cả một cọng tóc cũng không bị sao, nhưng sói xám lại bị thương nặng như vậy.

Bọn họ hẳn là phải nghĩ đến một chút chứ? Nhưng họ sẽ tin sao?

Liệu một con sói có thể hy sinh mạng sống của mình để cứu một đứa trẻ?

Nếu không tận mắt chứng kiến, ngay cả bản thân của Hề Niệm Tri cũng không tin......

Dân làng đi lên phía trước giơ cuốc đứng cách đó vài bước, híp mắt quan sát sói xám.

Hắn "Chậc" một tiếng, giống như là rất tiếc. Vết thương quá nhiều, rất khó để lấy được một lượng da sói hoàn hảo. Phần bụng chắc vẫn có thể làm một đôi găng tay da sói chứ? Dân làng tính toán, trong ánh mắt của họ như phát ra thứ ánh sáng sinh động.

Cùng lúc đó, sói xám cuối cùng cũng đứng lên. Chân sau của nó khập khiễng, động tác có chút lảo đảo. Đôi mắt yếu ớt mệt mỏi nhìn bốn phía, tìm kiếm con đường chạy trốn tốt nhất.

Phía trước có một nhóm dân làng, bên trái là dòng suối quanh co. Gấu đen đã trốn vào rừng rậm, không thể đi chung một con đường nên chỉ còn kế sách cuối cùng. Nhưng có thể chạy thoát sao?

Kỳ Cảnh Thiên cười khổ một tiếng, hắn dường như có thể cảm nhận được tiếng gọi của tử thần, rất nhẹ nhàng và ôn nhu.

Không chết ở trong tay của gấu đen, lại chết ở trong tay của con người, hắn không cam lòng.

Thân thể của hắn giờ như hoa bồ công anh lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không có một chút sức lực nào cả. Không bằng từ bỏ đi? Nhưng suy nghĩ vừa thoáng qua đã bị hắn gạt bỏ.

Không được, sáng nay lúc rời khỏi hang động, ba con sói con hôn lên trán hắn, ngay cả sói con cũng phá lệ nhẹ nhàng dùng miệng hôn hắn một cái. Bọn chúng không có khả năng sống một mình, chúng đã phụ thuộc vào hắn, gắn bó với hắn.

Nếu hắn chết rồi, bọn chúng cũng không sống nổi.

Nếu như hắn đi tới nơi này là bởi vì sứ mệnh nào đó, như vậy, hắn phải kiên trì. Suy nghĩ vụt tắt, Kỳ Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn dân làng trước mặt.

Hắn ta đã giơ cái cuốc lên. Dương như là muốn chặt đầu của hắn?

Kỳ Cảnh Thiên khó khăn nâng chân lên, cố gắng chạy về phía con đường duy nhất. Nhưng lại phạm phải sai lầm, lảo đảo, suýt nữa vấp ngã.

Cái cuốc phía sau vung lên mang theo một trận gió lạnh, trong lòng Kỳ Cảnh Thiên trầm xuống, sống chết của hắn do người quyết định sao? Có thể lần này hắn sẽ không chạy thoát được nữa.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tại thời điểm hắn chấp nhận sự sắp đặt của số phận, từ trong tầm nhìn của hắn, một bóng dáng màu cam dưới chân nhảy lên, sượt qua đầu hắn rồi bật tung lên không trung.

"Phanh" một tiếng, cái cuốc sắt rơi xuống đất.

Bỗng có người nổi giận lớn tiếng nói: “Con mèo đáng chết, cút ngay.”

Hề Niệm Tri bắt lấy cánh tay phải cầm cuốc của người nọ, móng tay sắc bén từ đệm thịt bật ra, dùng tám phần sức, xuyên qua ống tay áo mỏng, đâm vào trong da thịt của người đó.

Vì đau nên theo bản năng người đó liền buông lỏng tay.

Dân làng hận chết con Hoàng Ly Miêu này, bèn dùng sức vung cánh tay, Hề Niệm Tri bị hắn hung hăng quăng ra giữa không trung, bay thẳng ra xa hai ba trượng.

"Tiểu Hoàng." Phía xa truyền đến giọng nói lo lắng của trẻ con, nghe như là giọng nói Thạch Bảo, nhưng rất nhanh liền biến mất.