Chương 15: Báo ứng

Ba con sói con đang ôm chặt nhau, cái bụng đói đến mức khô quắt, như thể chậm mấy ngày nữa thôi là chúng lập tức đoàn tụ với sói cha, sói mẹ ở trên trời.

Chẳng biết vì sao, khi đó Kỳ Cảnh Thiên đột nhiên có trực giác khó hiểu, khả năng đây chính là báo ứng, cũng có thể là sự nguyền rủa của loài sói.

Hay là, vấn đề mấu chốt hắn xuyên thành sói ở trên mấy con sói nhỏ này.

Không phải vậy, tất cả những thứ khó tin này nên giải thích như thế nào đây?

Thu lại suy nghĩ, Kỳ Cảnh Thiên nhìn về phía cửa sổ sáng sủa.

Đèn hình như vẫn sáng.

Trước đấy nghe thấy những câu nói đó, hắn vẫn chưa biết Vương Phú Quý là hung thủ của câu chuyện.

Hắn lạnh lùng suy nghĩ, Vương Phú Quý muốn dùng sói mẹ để đổi tiền, thế hắn lấy mấy con gà của gã làm gì đây?

Hắn quay người tìm chuồng gà, chưa đi được mấy bước thì hắn bỗng dưng cảm thấy phía sau lưng tê dại, Kỳ Cảnh Thiên tỉnh táo nhìn về phía đó.

Trên mái hiên nhà của Vương Phú Quý có một con Hoàng Ly Miêu đang ngồi chồm hổm ở đó, sau lưng nó là trăng tròn trên bầu trời.

Thầm kêu không ổn, cơ thể của Kỳ Cảnh Thiên căng thẳng, hắn bày ra tư thế chuẩn bị chạy trốn.

Người trong nhà này đang ngủ nông, nếu nó kêu to một cái thì chắc chắn sẽ dẫn đám người Vương Phú Quý ra.

Nào ngờ Hoàng Ly Miêu chỉ bình thản liếc nhìn hắn, nó tao nhã mà bước đi quay về.

Không xảy ra một tiếng động nào, nó dễ dàng nhảy xuống đất, lặng lẽ biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

Kỳ Cảnh Thiên: "..."

Argh, suy nghĩ của con mèo này cũng khó đoán quá nhỉ!

Trở về nhà Trương Bảo Toàn từ chỗ trưởng thôn Vương Phú Quý, Hề Niệm Tri cuộn tròn người lại thành một quả bóng, nằm dưới gốc cây đào ngẩn ngơ ngắm trăng.

Cằm gối lên hai chân trước đầy lông xù.

Tư thế rất thoải mái nhưng trong lòng nàng lại không thoải mái chút nào.

Về con Kim Diễm Lang kia nàng chưa từng nghĩ sẽ có một câu chuyện bi thảm như vậy sau lưng nó.

Nhìn qua cứ nghĩ rằng chỉ có những con sói đực bị lâm nguy, nhưng thật ra còn có những con sói cái và đàn con đang tuyệt vọng chờ được ăn. Đếm qua trên đầu ngón tay, có ít nhất hàng trăm con mồi được được đưa vào núi Mộc Lan từ nhiều nơi khác nhau. Có phải trên thân chúng nó đều có một đoạn ly biệt đau thương khiến người ta cảm động hay không?

Vậy con hươu mà nàng bắn chết thì sao?

Nó có cha mẹ, phu thê, con cái gì hay không?

Vừa nghĩ đó, trước mắt nàng lại hiện ra cặp mắt ướŧ áŧ sương mù kia.

Chóp mũi cay cay Hề Niệm Tri vùi đầu vào ngực.

Rõ ràng nàng không phải cố ý, nàng chỉ là không muốn thấy nó hoảng loạn dưới sự bao vây của các vị thiên kim tiểu thư kia mà thôi.

Từng chiếc mũi tên như chứa đầy sát khí bắn về phía nó.

Các cô nương mặc trang phục cưỡi ngựa tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, các nàng ai ai cũng tư thế oai hùng hiên ngang, tay cầm cung tên, mỉm cười trò chuyện với nhau đánh cược xem cuối cùng ai là người bắn tên trúng cổ họng nó, một phát chí mạng.

Nàng dừng lại phía sau các cô nương đó, giương mắt nhìn Bát Giác Lộc kia chạy trốn một cách sợ hãi. Một miếng thịt bị cắt khỏi chân sau bên trái của nó bởi một mũi tên xuyên qua, máu từ nó ồ ạt chảy ra, lại thêm một mũi tên cắm vào hông nó, thương tích đầy mình đau đến mức lảo đảo không đứng vững nhưng vẫn theo bản năng mà chạy trốn.

Nhìn thấy Bát Giác Lộc đang giãy dụa, Hề Niệm Tri trầm mặc giơ cung tên trong tay lên.

Có lẽ là vì nàng không tham gia trò chơi săn bắn này, nên nàng không cảm nhận được một chút vui vẻ hay thú vị nào. Nàng chỉ cảm thấy con hươu này thật đáng thương và bất lực.

Quả thật con người là chúa tể vạn vật, nhưng mấy con vật này cũng không phải là gia cầm, gia súc chăn nuôi trong trang trại, cho dù bọn nó sinh ra để làm thức ăn nhưng tại sao không thể cho nó chết một cách nhanh chóng để tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng trước khi chết? Tại sao không để lại cho chúng một chút tôn nghiêm cuối cùng này?

Nàng ghét cái cách bọn họ tra tấn nó.

“ Vυ"t” Mũi tên lông vũ xuyên qua không khí bắn thẳng vào Bát Giác Lộc.

Một mũi chí mạng.

Khoảnh khắc nó ngã xuống, dường như nó đang dùng hết sức lực nhìn về phía Hề Niệm Tri. Chính cái ánh nhìn này đã ám ảnh những giấc mơ của nàng, không ngừng hiện lên trong đầu nàng.

Nhưng mặc kệ là vì lý do gì nàng quả thật đã phạm tội sát sinh.