Chương 6: Lại gặp phải

Lăng Phong trở lại văn phòng, Tô Thành theo sau đi vào, anh đưa cho Tô Thành ảnh chụp theo dõi vừa mới nhận được: "Đi giúp tôi điều tra xem người này là ai?" Lúc đi ra anh đã đi dến phòng camera giám sát để xem thử rốt cuộc là ai đã đi ngang qua vào lúc đó.

Tô Thành cầm những tấm ảnh chụp, nhìn thoáng qua một chút, anh lại nhìn kĩ một lần nữa, đến khi chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt thì anh lại sững sốt, nếu là ai thì anh không thể nhận ra nhưng còn đây là Diêu Linh Nhi dù có hóa thành tro anh cũng không quên được. Linh Nhi hôm nay đã đến nhà hàng Quốc Thế, người đàn ông bên cạnh cô là ai, còn nắm tay cô.

"Sao lại ngẩn người ra, anh biết người đó sao?" Hành động vừa rồi của anh đều lọt vào mắt của cậu chủ Lăng.

"Không, không biết, anh điều tra cô ta làm gì?" Tô Thành chột dạ hỏi.

Đúng vậy, anh điều tra cô làm gì, lại không biết, nhưng anh ta luôn muốn biết điều gì đó, chính anh ta có thể tự cho mình một lời giải thích sao? "Đi ra ngoài đi, ngày mai trả lời tôi."

Tô Thành cũng không muốn nói thêm gì nữa, lập tức liền gọi điện thoại cho Linh Nhi sau khi rời khỏi Quốc Thế: "Linh Nhi, hôm nay em đã đi đến Quốc Thế à."

"Ừ, anh Tô Thành, em không gặp được anh" Hôm nay cô đã chứng kiến Lăng Phong đi cùng với Giang Tình. Linh Nhi cho rằng anh ấy cũng đến, chỉ là cô không nhìn thấy anh.

"Tôi không đến, Lăng Phong đến đó các người đã gặp nhau rồi à." Trên ảnh chụp chính là lúc bọn họ chạm mặt nhau.

"À chỉ là đi ngang qua mà thôi." Cô đang muốn che dấu điều gì đó, mỉm cười: "Làm sao vậy?"

"Anh ta bảo anh điều tra em, sắc mặt có vẻ hung hăng, anh lo lắng có chuyện gì đó nên nói trước với em, em xem khi nào thì đi nước ngoài để thi nói cho anh biết, anh sẽ đến để tiễn em đi." Tô Thành khẩn trương nói.

"Anh Tô Thành, nhiều năm qua anh đã chăm sóc em như vậy thật sự cám ơn anh." Linh Nhi không biết anh ta vì cái gì mà điều tra cô, nhiều năm như vậy anh còn chẳng thèm quan tâm đến cô, thậm chí rời đi không bao giờ trở về Linh Uyển nữa, chuyện của cô anh ta ngay cả nghe được cũng cảm thấy phiền não, bây giờ lại cho người điều tra cô. Linh Nhi thật sự nghĩ không ra anh ta muốn cái gì. Cô xuống lầu, muốn đi dạo một chút.

Từ bên ngoài đường đi vào Linh Uyển cách 5 km, ven đường này là một con sông nhỏ, Linh Nhi dọc theo bờ sông đi dạo tới, từng đoạn hồi ức lại hiện lên trong đầu cô, quay đầu nhìn lại phát hiện mình đang ở trong mộng. Ba năm trước là như vậy, bây giờ vẫn là như vậy, sự hèn mọn này được chôn vùi trong một chiếc hộp sắt, không cho nó có cơ hội nảy mầm. Có lẽ đi bộ đã mệt, cô cởi giày ngồi trên một tảng đá lớn có thể nằm hai người, nước sông hôn lên chân cô.

Tâm trạng Lăng Phong cũng cực kỳ phiền muộn, chỉ cần chạm nhẹ anh sẽ lập tức giận dữ, anh lái xe đến bờ sông bên ngoài Linh Uyển, anh bình tĩnh lại dừng xe rồi xuống xe lẳng lặng đứng ở ven đường. Có lẽ chỉ có cách này mới có thể làm cho anh bình tâm lại. Anh nhìn thấy xa xa có người đi dạo ở bờ sông, rồi lặng lẽ ngồi trên tảng đá, thật yên tĩnh và xinh đẹp, một bức tranh tuyệt vời như vậy, cô gái kia giống như tiểu tiên nữ vừa mới từ trong tranh đi ra, khí chất thần tiên vây xung quanh cô. Anh ngây người nhìn hình ảnh mê người kia, bóng dáng mờ ảo đó làm cho anh ta càng ngày càng muốn tới gần hơn, anh đi về phía bờ sông, càng lúc càng gần, lúc đi tới phát hiện người vừa rồi lại không thấy nữa. Ngay cả chút hơi ấm cũng không lưu lại, anh tự cười nhạo chính mình. Ngồi trên tảng đá cô vừa ngồi, nhắm hai mắt lại, giống như thật sự có hơi thở của cô vây quanh bên cạnh, cảm giác thoải mái không kém, cứ như vậy buồn ngủ đến mức chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết. Đúng vậy, đã lâu rồi anh không có giấc ngủ ngon như vậy, nhắm mắt lại nhìn thấy đều là hình ảnh lúc nhỏ, cho nên anh thật sự không dám chợp mắt. Vô số lần nằm mơ thấy dao nhọn đâm vào tim Diêu Linh Nhi, nỗi đau này sớm đã tê liệt rồi.

Khi nhìn thấy anh đã lẳng lặng nằm xuống, một hồi lâu không nhúc nhích rồi Linh Nhi mới nhẹ nhàng đi tới, khi tới gần thấy có người, cô có chút sững sốt thì ra đó là anh, nhìn hơi thở đều đặn của anh cô biết là anh hẳn đã ngủ rồi. Lặng lẽ nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh như thế này, đôi mắt sâu thẳm, đường nét tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, mang theo khí chất mà một nam nhân nên có, đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt được, cô nhẹ nhàng chạm vào má của anh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể xông thẳng vào lòng bàn tay của cô đi xuống tận đáy lòng. Nhưng mà trong lòng cô tỉnh táo lại rút tay về, dùng áo khoác của mình đắp lên người anh rồi xoay người rời đi, có một số người cô không thể yêu được.

Chạng vạng tối Lăng Phong bị điện thoại đánh thức, mở hai mắt ra lại nhìn thấy trên người mình lại có chiếc áo khoác, trên chiếc áo có mùi thơm thoang thoảng, cái mùi hương quen thuộc đó, anh đứng dậy nhìn xung quang, nhưng không có một người nào cả. Hụt hẫng, thất vọng xen lẫn chút bất ngờ, ít nhất là anh biết rằng cô đã trở lại. Anh khẽ mỉm cười, đi về phía xe.

Vừa rồi Tô Thành gọi điện thoại tới không tiện bắt máy, lên xe đeo tai phone Bluetooth rồi anh gọi lại cho Tô Thành: "Chuyện gì?"

"Lăng Phong tôi không tra được tin tức nào, lúc ăn cơm không có đăng ký thông tin khách hàng" Tô Thành khẩn trương nói.

"Cút, tìm người cũng không tìm thấy." Anh hung hăng ném điện thoại di động và cầm tay lái. Tô Thành thừa biết cô là ai? Từ lúc Tô Thành nhìn thấy ảnh chụp vẻ mặt đã tỏ ra hoảng sợ, cho dù là một bóng lưng Tô Thành cũng đã biết, nhưng vì sao anh phải giúp cô gạt cậu Lăng chứ.

Nhìn cái áo khoác kia, cô ấy ở đây à? Sao lại bỏ đi? Không nói tiếng nào. Anh cầm lấy áo lên ngửi ngửi, mùi thơm thoảng thoảng khiến anh bình tĩnh lại, anh liền lái xe rời đi.

Tô Thành nghe thấy điện thoại bị cúp. Nhanh chóng gọi cho Linh Nhi, biết Linh Nhi đã thu dọn xong đồ đạc, lập tức lái xe đến Linh Uyển, lúc đến Linh Nhi đã ở cửa chờ đứng bên cạnh còn có Lâm Mã: "Cô à, cô có muốn nói chuyện với ông chủ trước khi đi một chút không?”

"Lâm Mã, tôi sẽ gọi điện thoại cho ba nói mình đi có việc gấp, tôi sẽ mau chóng trở về." Đưa tay cầm lấy hành lý trên tay Lâm Mã, cô biết nhất định ba cô sẽ rất lo lắng cho mình, hiện tại sẽ giống như mười năm qua, xoay người một cái chính là đã qua mười năm.

“Lên đi Linh Nhi, anh đỡ em lên xe." Nói xong anh giúp Linh Nhi mang hành lý để lên cốp. Thấy Linh Nhi đã lên xe, anh chạy đến chỗ ghế tài xế.

"Anh Tô Thành, cám ơn anh." Linh Nhi biết rằng vào lúc này cô không thể nói gì khác ngoại trừ câu này.

“Linh Nhi, lại nói cám ơn với ta, ngày ta đưa em trở về Linh Uyển, ta đã nói rằng ta cũng có thể bảo vệ em." Tô Thành nhẹ nhàng nói, thế nhưng chỉ có anh ấy biết những lời thổ lộ kia anh phải rất hồi hộp mới có thể nói ra, tay cầm vô lăng đã ướt đẫm mồ hôi “Đã muộn như vậy, bên kia hẳn đang là ban ngày, em nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đang làm việc à." Anh biết Linh Nhi làm việc lúc nào cũng bất kể ngày đêm.

"Biết rồi, anh Tô Thành khách sạn đều đặt xong hết rồi." Anh biết cô lo lắng anh nghỉ ngơi không được tốt, buổi chiều anh liền nhận được thông tin đăng ký từ khách sạn.

Rất nhanh, Tô Thành đã đưa Linh Nhi đến sân bay, đợi một lúc Linh Nhi chuẩn bị lên máy bay, "Anh Tô Thành, em đi đây."

"Ừ, được, tự mình ở bên ngoài cẩn thận một chút."

Đáp một tiếng ừ, cô cầm lấy hành lý trên tay Tô Thành rồi đi vào. Tô Thành nhìn bóng lưng cô rời đi, gượng cười một cái rồi lại xoay người rời đi.