Chương 38: Hồng Môn Yến 2

Lăng Phong đứng lên, đi về phía khu vườn bên ngoài biệt thự. Năm đó lửa lớn đã nuốt chửng mọi thứ nơi này. Lăng Phong bảo Tô Thành tái tạo một lần nữa cho Diêu Linh Nhi một ngôi nhà, năm 12 tuổi cô mới dọn về nhà họ Lăng.

Năm đó cô nhìn thấy gì ở phòng tối kia, ký ức đều bị bóp nghẹt. Nguyên nhân gì làm cô tỉnh dậy ký ức đều không còn, là có người cố ý sao? Nếu là người tạo ra hắn có phải cảm ơn hay không, ít nhất để cô còn sống?

Trên giỏ treo trước mặt có một đứa trẻ, một người mẹ nhẹ nhàng đung đưa cô, vui cười ầm ĩ và giọng nói vui vẻ, vang ở bên tai: "Mẹ, mẹ đẩy mạnh một chút, con muốn bay thật cao."

Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nói: "Được, nắm cho chắc, mẹ đẩy mạnh lên."

"Mẹ, vì sao một mình anh ngồi ở kia, cũng không muốn chơi cùng chúng ta?"

"Bởi vì anh nhường con chơi, vậy con xuống dưới để anh chơi được không?"

"Chúng ta có thể cùng nhau chơi, mẹ có thể đẩy chúng con chứ?" Cô bé nhảy xuống, đi kéo cậu nhóc lại đây cùng nhau đu trên xích đu.

"Vậy các con nắm chắc, mẹ đẩy mạnh."

"Vâng, mẹ, mẹ đẩy chúng con mạnh lên, con muốn cùng anh bay lên." Trước sau cậu nhóc đều không nói gì, cậu thích yên lặng nhìn cô cười ha ha, thích nhìn bộ dạng vui vẻ của cô. Nếu bọn họ cứ như vậy trưởng thành, thật là tốt biết bao. Ít nhất Linh Nhi của cậu chưa bao giờ rời đi, cậu có thể cùng cô tận hưởng niềm vui nỗi buồn, nhìn cô thoải mái cười to.

Từng hình ảnh rõ ràng trước mắt, hắn muốn cho Diêu Linh Nhi khôi phục trí nhớ, có lẽ cũng muốn cho cô nhớ rõ tuổi thơ đã từng tốt đẹp như vậy. Chính là cô quên mất, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không nhớ, có thể nhớ rõ chỉ có chính bản thân làm cô tổn thương, tuyệt tình như vậy, tàn nhẫn như vậy, lạnh nhạt với cô, tổn thương cô, để cô giấu đi nỗi đau, vứt bỏ niềm vui. Hắn khẽ cười, dùng tay nhẹ nhàng động vào giỏ treo.

Bố Lăng thấy Lăng Phong chạy ra tức giận nói: "Tính tình này cũng không biết học ai, con xem người nhà Tiêu Lục nhiều người có học thức."

"Chú quá khen, Lăng thiếu gia có cá tính của riêng mình." Tiêu Lục thật sự không muốn nghe lời khen ngợi giả của ông.

Linh Nhi đứng lên: "Bố, con đi xem anh. Có lẽ gần đây tâm trạng anh không tốt."

"Không được đi, kết hôn là ý của nó, chúng ta đều là thuận theo nó, để tự nó ở bên ngoài tỉnh ngộ." Nhiều năm như vậy nói được nhiều nhất là làm hắn tỉnh ngộ, hắn chưa bao giờ có đối diện. Trước kia cô muốn nói, nhưng luôn bị bố đẩy lại. Hơn nữa bố cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, cũng làm chính cô tận hưởng xa hoa.

Lần này Linh Nhi không nghe lời ông. Cô mỉm cười đi ra ngoài mà không hỏi bất kỳ ai cho phép: "Con đi ra ngoài nhìn xem, một lúc sẽ trở về."

Giang Tình nhìn cô đi ra ngoài, bản thân cũng đứng lên đi theo ra ngoài, chỉ còn lại có bố Lăng và Tiêu Lục. Ông ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lục, Tiêu Lục nhìn ông cũng đứng lên, hắn thật sự không muốn một mình cùng ông: "Chú tự uống trà nha, con đi ra ngoài cho thoáng khí."

Hắn bước nhanh đuổi theo, hắn không muốn cho bọn họ cơ hội ở chung một mình.

"Anh." Lăng Phong quay đầu thấy Linh Nhi đã tới trước mặt.

"Em ra đây làm gì? Khuyên anh?" Lăng Phong ngoài miệng nói như vậy, trong lòng hắn vẫn là ấm áp, giống như lúc trước cô nói "Anh, anh chỉ cần quay người là nhìn thấy em."

"Sẽ không, trước kia không, bây giờ cũng sẽ không." Trước kia ở Lăng Trạch chỗ của hắn, cô đều trốn rất xa. Chỉ cần Diêu Linh Nhi xuất hiện chỗ nào, luôn mang đến cho hắn tràn đầy lửa giận, bởi vì hắn xóa sạch ký ức năm đó. Hắn chắc là luôn cảm thấy cô cố ý, cố ý không muốn nghĩ lại, cố ý bao che thủ phạm.

Mỗi lần hắn bị bố mắng không vui vẻ, bản thân sẽ đi phía sau nhìn trộm hắn, chưa bao giờ khuyên nhủ, có lẽ hắn cũng chưa bao giờ yêu cầu, chỉ là yêu cầu yên lặng.

Kỳ thật, bây giờ hắn muốn Diêu Linh Nhi khuyên nhủ hắn. Cho dù một câu, hiện tại hắn đều cảm thấy hạnh phúc. Hắn duỗi tay ôm chặt cô vào trong ngực, muốn đem cô tiến vào thân thể của mình, linh hồn mãi mãi cũng không cách tách ra. Môi áp vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Diêu Linh Nhi, sau này tự bảo vệ tốt bản thân."

"Nhưng em muốn cùng anh ở bên nhau, cùng nhau đối mặt khó khăn." Linh Nhi mỉm cười, Linh Nhi có chút vội vàng nói. Từ tối hôm qua hắn chạy trở về, cô biết trong lòng hắn có cô, hơn nữa nhiều nhất cũng là lại tổn thương một lần, cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai không muốn bọn họ ở bên nhau, có một số việc xem để rõ ràng hơn.

Lăng Phong kích động nói không ra lời, đây là âm thanh êm tai ngọt ngào nhất mà hắn được nghe, đánh vào trái tim, thu hút tâm hồn, hắn tưởng cô chỉ biết hận chính mình. Đôi tay nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc nhìn cô, vội vàng hỏi: "Em nói nghiêm túc sao?"

Linh Nhi cúi đầu cười một chút, nhẹ giọng trả lời vâng. Đây là cô suy nghĩ cả đêm, cho bản thân câu trả lời, cũng là cho Lăng Phong câu trả lời, thấy được những gì, dùng trái tim cảm nhận.

Tay Lăng Phong vịn bên tai, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, nhẹ nhàng hôn đôi môi hồng nhuận của cô. Linh Nhi cũng kinh ngạc, đứng ngây ra, cũng không biết đáp lại như thế nào. Kìm nén đến mức mặt cô đỏ bừng, Lăng Phong lại không muốn thả cô ra. Giờ khắc này hắn mong đợi từ lâu, hắn thả ra không mở, không bỏ xuống được, chỉ là động tác chậm lại, làm cô từ từ thích ứng, chờ cô đáp lại. Linh Nhi gượng gạo cắn môi hắn, làm hắn đau kêu một tiếng: "Đừng nhúc nhích, anh làm là được."

Linh Nhi cúi đầu, xấu hổ cắn môi, mỗi động tác của cô đều quyến rũ như vậy. Hắn dùng sức mạnh mẽ hôn xuống, đòi lấy thô lỗ và bạo lực như vậy, Linh Nhi sợ cắn hắn, đáy lòng lại có một chút hồi hộp như vậy.

Qua một lúc lâu, hắn mới thả cô ra, nhưng hắn cảm giác chỉ có một lúc như vậy.

Giang Tình vừa đến nhìn thấy hai người ở bên nhau hôn môi, dậm chân thật mạnh xoay người rời đi. Người đàn ông vốn dĩ chỉ là của chính cô, giờ lại vướng vào ôm cái người gọi là em gái. Cô hận nhiều năm như vậy trước nay đều vô ích, trái tim của một số người đã sớm trao đi. Hạt giống lại xuất hiện lần nữa và bắt đầu nảy mầm, trước nay bản thân đều không phải cái gì.

Xoay người rời đi, cô không muốn lại nhìn thấy một màn khác, lại động phải Tiêu Lục đuổi theo, lửa giận trong mắt kia, sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, Giang Tình nhìn thấy hắn nhanh chóng rời đi. Hắn nghiêm túc nhìn, nhìn đến chua xót, tất cả còn chưa bắt đầu đã phải lựa chọn từ bỏ sao? Hắn hận chính mình xuất hiện quá muộn. Đôi mắt hắn ngấn lệ, ngẩng đầu lên nghiến răng không cho nước mắt rơi xuống, mình sẽ không từ bỏ. Bất luận sớm muộn gì, cô chỉ thuộc về một mình hắn, mà mình tình nguyện dành nhiều thời gian bảo vệ cô, hắn xoay người đi về phía cổng biệt thự. Hôm nay tất cả không có liên quan với hắn. Hắn yêu cầu yên lặng chữa trị vài vết thương, nếu là ăn cơm, cũng không có cách nào nuốt xuống.

Lăng Phong kéo tay cô, nhìn khuôn mặt đỏ như quả táo của cô, vốn là cô cũng không phải nhìn đến thông suốt, không phải cái gì đều có thể bình tĩnh đối mặt, ít nhất cũng sẽ thẹn thùng cũng sẽ đỏ mặt. Lăng Phong mạnh mẽ hôn xuống khuôn mặt cô, thật muốn cắn xuống một cái, sau đó nắm lấy tay nhỏ mảnh khảnh trắng nõn của cô, mãi mãi cũng không muốn bỏ ra: "Đi thôi, đói bụng rồi."