Chương 37 Hồng Môn Yến 1

Lăng phụ sau đó gọi cho Giang Tình: "Linh Nhi đã trở lại, ngày mai hãy đến gặp con bé với tư cách là chị dâu."

"Cha, cha nói thật sao?" Giang Tình sẽ khiến cho Linh Nhi đối với Lăng Phong không còn chút ảo tưởng nào nữa. Đó cũng là ý của cha, nhưng tại sao ông ấy lại giúp Giang Tình? Không, chắc chắn không phải vì cô ấy. Thế là vì ai? Chẳng lẽ là Tiêu Lục? Giang Tình cũng bất ngờ nhưng nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

"Được rồi, bớt nóng nảy đi, nếu có vấn đề gì xảy ra, cha cũng không giúp được con đâu."

"Vâng cha, con hứa sẽ không nói lời tổn thương Linh Nhi." Đối với Lăng Phong, cô ấy có thể chịu đựng bất cứ điều gì. Ngay cả khi biết mình chỉ là một con tốt trong ván cờ của anh.

Tiêu Lục đến vào buổi sáng, trở lại khách sạn để tắm rửa sạch sẽ và muốn chạy đến Lăng Uyển, nhưng lo lắng Diêu Linh Nhi sẽ phải dậy quá sớm, vì vậy anh nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một lúc nữa, và anh không đi ra ngoài cho đến tám giờ.

Giang Tình cũng đến từ sáng sớm, biết rằng lần này cô ấy đến đây chỉ để gặp Diêu Linh Nhi, nhưng cô ấy đã đồng ý với cha, và cô ấy đến sớm cũng chỉ để nói cho cho Diêu Linh Nhi biết thân phận của mình như thế nào. Chỉ cần cô không có tình cảm với Lăng Phong, Lăng Phong cũng sẽ không ép buộc cô nữa. Vừa ra đến cửa đã thấy Tiêu Lục xuống xe.

“Sao cô lại ở đây?” Tiêu Lục sắc bén hỏi.

“Cha tôi bảo tôi đến đây.” Giang Tình không muốn ở lại với anh ta nữa, cảm giác kiêu ngạo và độc đoán của anh ta khiến cô ấy cảm thấy khó chịu khi quay lại.

"Thực sự coi mình là người quan trọng trong nhà sao."

"Thưa Tiêu tiên sinh và Giang tiểu thư, tiểu thư nhà chúng tôi tối hôm qua nghỉ ngơi không đủ giấc, cho nên hôm nay sẽ không thể dậy sớm được, hai vị có thể đi vào trước nghỉ ngơi ngồi đợi." Lâm mẹ đi tới mở cửa, lại nghe thấy bọn họ nói chuyện ồn ào, có chút sốt ruột nói.

"Ngồi nghỉ sao? Đi đâu thế?" Tiêu Lục có chút quan tâm và nghi ngờ hỏi.

"Tôi đến biệt thự của Lăng gia, và chúng tôi còn có việc phải làm gấp." Lâm mẹ không muốn nhắc đến Lăng Phong bây giờ, nếu không Linh Nhi có thể khó ngủ thoải mái, liền vội vàng đi làm cơm trưa.

Linh Nhi thực sự đã dậy khá sớm, ngủ muộn thế nào cô cũng sẽ dậy sớm, nhưng cô lại không muốn xuống giường sớm, vì vậy cô cầm cuốn sách lên và lặng lẽ đọc nó cho đến khi giọng nói của Lăng phụ từ phía sau truyền đến phòng khách: "Tiêu Lục, sao con đến đây sớm vậy, Lính Nhỉ đâu?"

"Lâm mẹ nói tối qua Linh Nhi ngủ muộn nên có thể dậy muộn." Giang Tình nhìn hai người, tại sao cô ấy lại cảm thấy bọn họ thân quen như vậy, dù sao cô ấy cũng là con dâu trong nhà, mà Tiêu Lục lại càng không phải con rể.

"Nhưng Linh Nhi không có thói quen dậy muộn." Lăng phụ kinh ngạc nói, ông cùng cô từ nhỏ sống cùng nhau, cô trước kia đều đọc sách, mỗi lần đều dậy rất sớm. Lăng phụ còn hỏi Linh Nhi một vài lần về chuyện này. Tiêu Lục nở cười quyến rũ, nghĩ đến Hồng Môn Yến lần này sẽ bắt đầu như thế nào, nhưng trong lòng có chút mong đợi, anh ta có thể không hiểu người phụ nữ này, nhưng anh ta sẵn sàng dành thời gian chờ đợi cô.

"Cha..." Linh Nhi đi xuống cầu thang, vừa lúc cô nhìn thấy Lăng phụ đang nói chuyện, cô lên tiếng gọi ông. Tiêu Lục lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, ngước nhìn một chiếc váy màu xanh nhạt, tinh khiết, tinh tế, tao nhã, với khuôn mặt như được chạm khắc tinh xảo, tăng thêm một chút thu hút, không thể rời mắt. Giang Tình lại bât đầu khó chịu, nhưng không thể hiện ra ngoài.

"Linh Nhi, Lâm mẹ nói tối hôm qua em ngủ rất muộn, em nghỉ ngơi có tốt không?" Tiêu Lục đứng dậy, đi tới nhìn Linh Nhi đầy yêu chiều, cười hỏi.

"Tiêu Lục, tại sao anh lại ở đây? Đêm qua muộn quá, nên em không có thời gian để nói với anh." Cô bận rộn liền quên mất.

"Không sao, anh chỉ là tới thăm em thôi, Lâm mẹ nói em nghỉ ngơi muộn, nên không quấy rầy em nữa." Tiêu Lục nở nụ cười tỏa nắng nói, cô luôn làm cho anh ta vui vẻ. Vì vậy, vì cô, anh ta cũng có thể từ bỏ cả thế giới.

"Đúng vậy, sáng sớm đã ồn ào như chim." Lăng Phong vừa đi xuống lầu, liền nhìn thấy Tiêu Lục lẳng lặng nhìn chằm chằm Linh Nhi, liền ghen tị chạy tới.

"Anh, anh đã trở về rồi sao?" Tiêu Lục không thể tin nổi, ở đâu cũng gặp anh, đúng là âm hồn bất tán, anh ta thật sự muốn ở lại, nhưng không muốn thể hiện ra.

"Tiêu tiên sinh, thật là trùng hợp, đi đâu cũng có thể gặp được nhau." Lăng Phong lạnh lùng nói, kéo Lăng Nhi ngồi ở trên sô pha.

Thấy anh nắm tay Linh Nhi, Tiêu Lục có chút tức giận, và chỉ ngồi bên cạnh Linh Nhi.

“Giang Tình, sao con không ngồi với chồng, sao con lại đứng đây?” Lăng phụ sững sờ nhìn Giang Tình, trong khi hai đứa con trai thì đang tức giận vì một người phụ nữ, vẻ mặt bất lực và đau khổ.

"Anh Lăng Phong, anh đi đâu vậy? Em rất lo lắng cho anh." Giang Tình đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lăng Phong, Tiêu Lục không quen được dáng vẻ đáng thương của cô ấy, Linh Nhi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy ái ngại, nở nụ cười nhạt. Tiêu Lục thể hiện tất cả cảm xúc lên mặt. Có lẽ cô ấy đã không nhìn thấu đủ.

"Đừng chạm vào tôi." Lăng Phong lạnh lùng nói từng chữ một, sợ Giang Tình nghe không hiểu, sau đó lạnh lùng lườm cô ấy một cái, Giang Tình lập tức thu lại cánh tay đang duỗi ra, sợ hãi Lăng Phong vì không có ai dám tới gần anh khi anh đang tức giận, không khí lạnh lẽo bao trùm, có thể chết ngét, nhưng loại này gió lạnh tràn đầy chính nghĩa, rõ ràng yêu thích, lại chỉ có thể vĩnh viễn ở xa xa nhìn.

"Lăng Phong, con gây rối đủ chưa? Con bé dù sao cũng là vợ của con mà, con lỡ để con bé một mình đối mặt với những lời châm chọc của mọi người sao. Con đã cân nhắc đến điều đó chưa?" Lăng phụ hung hăng đập mạnh xuống bàn, lạnh giọng nói, ông ước gì có thể tát một cái thật mạnh vào người Lăng Phong để anh bớt giận.

"Vợ sao, cha nói cái gì thế? Con kết hôn khi nào chứ?" Lăng Phong không định cho ông cơ hội giải quyết chuyện này.

“Con không muốn thừa nhận à?” Lăng phụ hỏi ngược lại.

"Làm sao con có thể thừa nhận khi con còn chưa ly hôn với Diêu Linh Nhi. Cha muốn con tái hôn sao? Đây là trái pháp luật đó." Mọi người đều kinh ngạc nhìn anh, chỉ có Tiêu Lục lặng lẽ nhìn Linh Nhi. Một nụ cười nhàn nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào, không ai có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì. Hơn nữa anh ta cũng không quan tâm đến việc cô ly hôn rồi hay vẫn chưa lý hôn, anh ta biết Lăng Phong chỉ đang bảo vệ Linh Nhi, nếu không Lăng Phong nhất định sẽ ly hôn với cô.

"Con xem Linh Nhi đã ký vào đơn ly hôn rồi, chuyện này con vẫn còn có thể lấy ra làm trò đùa sao, con không thấy có lỗi với Linh Nhi sao? Con ở chỗ này, con có từng nghĩ qua con bé chịu bao khổ cực không?"

"Đúng vậy, đơn ly hôn là cùng luật sư Từ ký, con quá bận nên quên ký." Anh không nói tới Linh Nhi chịu bao khó khăn, anh không dám nghĩ tới cảnh tượng đó, có lẽ giờ phút này người đau khổ nhất chính là cô, nhìn những người thân nhất của mình cãi nhau, người đau lòng nhất lúc này chính là cô. Anh nghiêng người đối mặt với Linh Nhi, nhìn nụ cười nhàn nhạt của cô, trong lòng như bị dao xé rách, kiếp này có thể trả lại sao? Ngay cả việc cho cô một ngôi nhà an toàn cũng là một điều ước xa vời.

"Chú, chuyện này chúng ta nói sau đi, lát nữa ăn cơm cũng không được vui." Đây là điều Linh Nhi muốn nói, yến tiệc của cô còn chưa bắt đầu, cho nên cô không muốn nó kết thúc như vậy. Thấy mọi thứ đều yên tĩnh, Linh Nhi cảm kích nhìn Tiêu Lục.