Trại Hoa Vàng


Vậy mà đùng một cái, không biết ba tôi khuân ở đâu về một cái thứ của quí như thế. Mẹ tôi, em tôi và tôi cả ba đứng dàn hàng ngang trước chiếc xe, miệng há hốc:

- Ôi, ở đâu ra thế này ?

- Mua chứ đâu ! Chẳng lẽ lại nhặt được ở ngoài đường ? - Ba tôi hừ mũi .

- Mua một chiếc xe như thế này ? - Mắt mẹ tôi trợn tròn - Ông không đùa đấy chứ ?

- Sao lại đùa ! Tôi mua chiếc xe này cho thằng Chuẩn đi học đấy !

Tới phiên tôi tròn mắn:

- Thật không ba ?

Ba tôi nhăn mặt:

- Thêm mày nữa ! Sao lại không thật !

Không kềm được, tôi lập tức nhảy cỡn lên hoa chân múa tay như một người nghèo mạt rệp bỗng dưng trúng độc đắc hai trăm năm mươi triệu, miệng nghêu ngao:

- Cho em xin một chiếc xe đạp,

Xe xinh xinh để em đi học...

Rồi tôi quay sang nhỏ Châu, giọng hào hứng:

- Chiều nay anh em mình tha hồ vi vυ"t. Tao sẽ chở mày ...

- Chiều nay mày chưa được cỡi xe này đâu ! - Tôi chưa nói dứt câu, ba tôi đã cắt ngang khiến tôi cụt hứng.

Tôi nằn nì :

- Chiều nay hay sáng mai cũng vậy thôi chứ khác gì đâu ba !

Ba tôi thản nhiên:

- Sáng mai mày cũng chưa đi xe này được !

Tôi ngơ ngác:

- Vậy chừng nào con mới đi được ?

- Chừng nào mày thi đậu vô lớp mười, tao sẽ giao xe cho mày !

Lúc này bom nguyên tử có nổ ngay giữa nhà chắc cũng không gây chấn động bằng lời phán của ba tôi . Mẹ tôi và nhỏ Châu đưa mắt nhìn nhau, mặt mày đầy vẻ kinh dị. Còn tôi thì nghe tai mình ù đi, miệng rêи ɾỉ:

- Lớp mười ! Trời đất ơi, còn những hai năm đằng đẵng nữa ! Biết mình có sống tới lúc đó không !

Tôi gục đầu xuống bàn và nghe giọng ba tôi lạnh lùng vang lên bên tai:

- Nếu mày chết rồi thì thôi, nhưng nếu còn sống, tao sẽ đợi mày !

Nhưng dường như cho rằng làm khổ tôi như vậy vẫn chưa đủ, trước khi bỏ ra khỏi nhà, ba tôi còn "tái bút" thêm:

- Thi đậu vô lớp mười, nhưng phải là lớp mười trường Trần Cao Vân kia !

Ngữ tôi mà thi nổi vô trường Trần Cao Vân ! Ba tôi ra điều kiện như vậy chẳng khác nào bảo tôi đi hái mặt trăng ! Nỗi tuyệt vọng đánh gục tôi hoàn toàn. Tôi chán nản đập tay xuống bàn và rít qua kẽ răng:

- Thà chết sướиɠ hơn !

Sau đó dĩ nhiên tôi không chết. Nhưng tôi sống khổ sống sở. Nhìn báu vật bày sờ sờ trước mắt mà không được đυ.ng tới, điều đó khiến tôi đau đớn còn hơn là lãnh vài chục cú "thiết cước" vào "hạ bàn". Mẹ Mục Kiền Liên bị đày trong hỏa ngục, thấy cơm mà phải nhịn đói, chắn cũng ấm ức, tủi hổ như tôi là cùng.

Sau lần đó, ba tôi khóa xe dựng vào góc nhà, không cho ai sờ tới . Ngay cả ông, ông cũng không bao giờ lấy ra đi . Lâu lâu, ông lại lôi ra kỳ cọ, chùi rửa sạch boong. Xong, lại cất vào . Có lẽ ông cố giữ nó cho thật mới để chờ ngày trao giải cho tôi . Bạn bè tôi biết chuyện, gọi nó là chiếc Huy Chương Vàng. Thừa lúc ba tôi vắng nhà, tụi nó rủ nhau kéo tới "tham quan". Sau khi ngắm nghía đã đời, mỗi đứa quẹt tay vào chiếc Huy Chương Vàng một cái, rồi ra về.

Giữa năm lớp tám, tôi bắt đầu chơi hoa, nỗi đau khổ về chiếc Huy Chương Vàng nguôi ngoai được phần nào . Nhưng cứ mỗi lần bước sang qua góc nhà, tim tôi lại nhói lên một cái, bước sang mười lần nhói đủ mười cái .

Thật ra, thích chiếc Huy Chương Vàng thì tôi quả có thích mê tơi thật, thậm chí có nhiều đêm tôi nằm mơ thấy mình cỡi nó lượn vi vu qua các ngả phố trước ánh mắt thèm thuồng và ghen tị của bao nhiêu là đứa, nhưng trong thâm tâm không bao giờ tôi tơ tưởng đến việc trở thành chủ nhân của nó.

Hồi ba tôi mới đem chiếc xe về "nhử" tôi, tôi học hành có chăm lên được một chút. Nhưng ì ạch hoài mà chẳng ăn thua gì, sức tôi kém vẫn hoàn kém, đặc biệt là cái môn Văn khốn nạn, tôi nản quá chẳng thèm cố công nữa .

Nhưng tôi nản một thì ba tôi nản mười . Thấy tôi có vẻ sung sướиɠ với chuyện học dốt hơn là nỗ lực giật lấy món giải thưởng cao quí treo ngay trước mũi kia, ông điên tiết gầm gừ suốt ngày . Nhưng ngoài việc mắng chửi và thỉnh thoảng tung vài cú sút vào "hạ bàn" của đứa con bất hiếu, cứng đầu cứng cổ cho hả giận, ông chỉ biết ngồi nhìn trời thở dài thườn thượt.

Những lúc ấy, nấp sau kẹt cửa, tôi vừa xoa mông vừa nhìn trộm ba tôi qua khe hở, cố đoán xem ông đang nghĩ ngợi gì. Phải chăng ông đang hồi tưởng lại hồi nhỏ ông có học hành lẹt đẹt không mà sao lại sinh ra một kẻ kế thừa mít đặc là tôi ?

Cho đến khi lên lớp chín, trung thành với lý tưởng của các bậc đàn anh trường tôi, tôi xác định mục tiêu của mình là thi vô trường Huỳnh Thúc Kháng nếu may mắn vượt qua được kỳ thi tốt nghiệp cuối năm. Chiếc Huy Chương Vàng đời tôi không có duyên được hưởng, thôi để cho ba tôi dành trao giải cho cháu nội sau này !

Định mệnh tưởng đã an bài, nào ngờ tôi vừa đậu kỳ thi tốt nghiệp xong, đám bạn mắc dịch của tôi lập tức xúm lại bàn ra tán vào ỏm tỏi . Đứa nào đứa nấy ngoác mồm to bằng cái chậu xúi tôi thi vô trường Trần Cao Vân. Thằng Cường sốt sắng đem bộ đề thi có sẵn đáp án của sở giáo dục tới tận nhà "năn nỉ" tôi học. Thằng Phú ghẻ thì tình nguyện bỏ ra một tuần năm buổi ôn luyện cho tôi . Phú ghẻ học giỏi nhất nhì trong lớp, năm nay cũng thi vào trường Trần Cao Vân. Được nó kèm cặp, tôi lên tinh thần được chút chút.

Nói chung, tụi bạn tỏ ra hăng hái lo lắng cho tôi tợn. Đôi lúc tôi có cảm tưởng nếu bản thân tụi nó thi rớt thì không sao, nhưng nếu chẳng may tôi thi rớt, tụi nó sẽ rủ nhau đi tự tử hết ráo .

Dĩ nhiên tôi ngu gì mà không biết sở dĩ tụi nó ân cần tử tể với chuyện học hành thi cử của tôi chẳng qua tụi nó mong cho tôi thi đậu vào trường Trần Cao Vân để "chớp" chiếc Huy Chương Vàng ra chở tụi nó chạy lòng vòng dợt le với đám con gái õng ẹo trong thị trấn. Nhưng dù sao thấy tụi nó quan tâm đến tương lai của tôi quá xá, tôi cũng xúc động rơm rớm nước mắt.

Thế là, hết đường thoát, tôi đành phải bấm bụng nộp đơn thi vào trường Trần Cao Vân. Những ngày sau đó, thằng Cường một bên và Phú ghẻ một bên, hai đứa kèm tôi sát rạt.

Trong đám bạn của tôi, Phú ghẻ là đứa được ba tôi đối xử tương đối tử tế nhất. Ông biết nó là học sinh giỏi. Tôi chơi với nó, ông không sợ tôi "gần mực thì đen" như chơi với những đứa lôm côm khác. Thực ra Phú ghẻ là thằng hoang đàng chi địa. Nó nghịch ngợm phá phách cũng giỏi không thua gì khi nó học. Nhưng ba tôi còn khuya mới biết điều đó. Thấy ngày nào nó cũng dẫn xác đến kèm tôi học, chắc ông khoái ngầm trong bụng nên tôi chẳng thấy ông hò hét như mọi ngày. Thằng Cường được dịp ăn theo, tò tò đi sau đuôi Phú ghẻ, lần nào cũng trót lọt. Nếu ba tôi biết nó không dám thi vô trường Trần Cao Vân, sợ rớt, chỉ đút đơn thi Huỳnh Thúc Kháng, vậy mà còn bày đặt tới nhà "phụ đạo" cho tôi, chắc ông đã vác gậy rượt nó chạy từ đời tám hoánh.

Nhưng mặc dù được hai thằng bạn "kè" thật lực, tôi vẫn chẳng thấy đầu óc sáng sủa lên được chút xíu nào. Tôi chỉ nắm vững mỗi môn toán còn văn nghị luận thì mặc Phú ghẻ gào rát cả cổ, tôi vẫn cứ ù ù cạc cạc. Phú ghẻ cáu lắm. Nó nhăn nhó :

- Cái đầu mày nó sao sao ấy !

- Ừ, nó giống cái đầu mày !

Tôi phát khùng vặc lại. Cái thằng Phú ghẻ ngứa này, nó tưởng nó giảng hoài tôi không hiểu chỉ có nó phát cáu, còn tôi học hoài không vô, lại thêm phải chứng kiến cái cảnh nó ngồi gãi ghẻ sồn sột, tôi không biết nổi đóa chắc !

Phú ghẻ chẳng thèm cãi nhau với tôi. Nó ngán ngẩm đẩy bộ đề thi in sẵn đến trước mặt tôi :

- Hay là mày học thuộc lòng cuốn này quách ?

Thêm Bình Luận