Chương 23: Phượng mưu (11)

Trai Đểu Cút Đi - Chương 23: Phượng mưu (11)

Edit: Tử Đằng

Người trong cung đều biết, qua tết Hạ Nguyên, Tống Hoàng Hậu sẽ phải rời khỏi hoàng cung, đến cung điện ở cố đô Triều thành tĩnh dưỡng cơ thể và tinh thần.

Tống Hoàng Hậu vừa đi, quyền lực thống lĩnh hậu cung tạm giao cho Sở phi quản lý thay.

Nói là quản lý thay, nhưng với độ sủng ái của Diệp Khởi Dao, chỉ kém một danh hiệu chủ hậu cung mà thôi.

Nghe nói vì chuyện xuất cung, Tống Hoàng Hậu cãi lớn một trận với Hoàng Thượng. Vì thế người ở lâu năm trong hậu cung đều sôi nổi phỏng đoán, chỉ sợ lần này Hoàng Hậu nương nương xuất cung, về sau muốn trở về sẽ rất khó khăn.

Người trong và ngoài triều đình đều hiểu được, hiện giờ nương nương ở Sở Hoa cung đang được sủng ái, Hoàng Thượng đã sớm chán ghét Hoàng Hậu. Hơn nữa Hoàng Hậu không có con, khó có thai, đã hết thanh xuân, dung nhan đã già, lại từng bị điên khùng một thời gian. Lần này rời đi là tự cắt thánh quyến, chỉ sợ đời này sẽ khó được quay về bên gối Hoàng Thượng.

Huống chi, năm nay Tống Hoàng Hậu cực kỳ xui xẻo, trước sinh non sau sinh bệnh, thân thể thật sự suy yếu, chỉ sợ là gặp tai ương mất mạng, không biết đến lúc đó còn có mạng để trở về, tiếp tục mẫu nghi thiên hạ hay không.

Hậu cung lan truyền rộng rãi, lần này Tống Hoàng Hậu trốn đi là lòng dạ quá hẹp hòi, không chịu được cảnh Hoàng Thượng độc sủng Sở phi, nếu không thì sao lại phát điên, đòi rời khỏi đây?

Chậc, dịu dàng hiền đức như Tống Hoàng Hậu, sớm chiều bảy năm bầu bạn ở bên cạnh quân vương nhưng lại thua dưới tay Sở phi từ trên trời rơi xuống.

Tất nhiên những lời đồn đãi vớ vẩn trong hậu cung đều lọt vào tai Triệu Thịnh Luân.

Lúc mới nghe tin, hắn mặt rồng giận dữ, tức giận đến nỗi hung hăng ném bút lông trên tay ra ngoài, sai người truy cứu là ai miệng tiện khua môi múa mép như vậy. Nếu như tra được, trực tiếp cắt lưỡi sau đó chém đầu.

Nhưng ngọn nguồn lưu truyền cũng giống bài ca dao lần trước, không có tin tức.

Dư luận, khó có thể cứu người khởi xướng, lại dễ tìm được nơi phát ra.

Nếu không phải hắn độc sủng Diệp Khởi Dao, ghẻ lạnh Tống Hoài Nhan, người trong hậu cung cũng không dám phỏng đoán.

Quả thật, từ xưa đế vương vốn đa tình, có tam cung lục viện là chuyện bình thường, vốn không phải chuyện gì đáng để bàn tán.

Chủ yếu là bởi vì, trước khi Triệu Thịnh Luân độc sủng Sở phi cũng đã từng độc sủng Hoàng Hậu nhiều năm, làm thế nhân nghĩ là đương kim Thánh Thượng không giống người thường, là người chung tình.

Nếu như có thể, Tống Hoài Nhan thà rằng Triệu Thịnh Luân chưa bao giờ độc sủng nàng.

Như vậy nàng sẽ không dệt mộng, coi lời ngon tiếng ngọt lúc lơ đãng của Triệu Thịnh Luân là lời hứa khắc cốt ghi tâm.

Có được rồi lại mất đi, tàn khốc như bị lóc thịt.

Hiện giờ việc Kha Thanh Di phải làm, là làm Triệu Thịnh Luân nếm thử sự tàn khốc này.

Ngày đó cô đàm phán với Diệp Khởi Dao, nhìn như là cô ở thế yếu bị người ta áp chế, thực tế là cô đang có ưu thế, khống chế quyền chủ đạo.

Kết quả có thể nghĩ, bằng kỹ thuật diễn xuất sắc cùng lợi thế biết rõ tiến độ, thành công thuyết phục Diệp Khởi Dao hợp tác cùng cô.

Đầu tiên, cô cho Diệp Khởi Dao biết mình hận Triệu Thịnh Luân.

Điểm này cũng không khó làm Diệp Khởi Dao tin tưởng, bởi vì theo lẽ thường thì Tống Hoài Nhan có thể hận người phụ tâm ý của mình. Hơn nữa lúc trước Kha Thanh Di sinh non nói chuyện với nàng ta cũng mơ hồ biểu lộ ý tưởng này, trước kia Diệp Khởi Dao chỉ có thể suy đoán, hiện giờ đối phương ngả bài, hết thảy sáng tỏ, tất nhiên là nàng ta tin tưởng cô.

Tình yêu có thể sinh ra tất cả, cũng có thể hủy diệt tất cả.

Kha Thanh Di nói mà than thở khóc lóc, khiến Diệp Khởi Dao đồng tình tràn lan, thương tiếc không thôi.

Hai người quy ước ba điều, Diệp Khởi Dao trợ giúp Kha Thanh Di thuyết phục Triệu Thịnh Luân đồng ý cho cô xuất cung, Kha Thanh Di chủ động nói với Triệu Thịnh Luân giao quyền quản lý hậu cung của Hoàng Hậu cho Diệp Khởi Dao.

Cho đến khi Diệp Khởi Dao lên làm nữ đế, Kha Thanh Di mới có thể trở về.

Kha Thanh Di hỏi: “Kế hoạch của muội sẽ bắt đầu khi nào?”

Diệp Khởi Dao định liệu trước: “Hiện giờ ta đã bắt đầu hạ độc hắn, độc dược mãn tính, muộn nhất là mùa đông năm sau, tỷ có thể "bốc hơi" khỏi Triều thành, sống cuộc sống tỷ muốn.”

“Độc dược mãn tính...” Kha Thanh Di lẩm bẩm hỏi, “Hắn sẽ chết sao?”

Diệp Khởi Dao hỏi lại: “Tỷ không muốn hắn chết?”

Kha Thanh Di cười, chỉ hỏi: “Có thể giữ một cái mạng cho hắn không, sau khi muội thành công, đón ta trở về một chuyến, ta muốn gặp hắn.”

Diệp Khởi Dao trầm mặt nói: “Tỷ gặp hắn làm cái gì, đừng có động lòng trắc ẩn, làm ta tha cho hắn một mạng.”

“Sao vậy được.” Kha Thanh Di nhớ tới tâm nguyện của Tống Hoài Nhan, vẻ mặt bình tĩnh nói ở bên tai Diệp Khởi Dao, “Ta chỉ hi vọng chính tay mình kết thúc tính mạng của hắn.”

Nghe cô nói xong, Diệp Khởi Dao suy nghĩ, rồi mới đáp: “Được.”

Đêm Tết Hạ Nguyên, Triệu Thịnh Luân ngủ qua đêm ở Phượng Nghi cung lần cuối cùng.

Trước khi sắp ngủ, Kha Thanh Di gọi người hâm nóng một bình Nữ Nhi Hồng, rót cho mình và Triệu Thịnh Luân một ly.

Triệu Thịnh Luân nhíu mày nói: “Nàng làm gì vậy?”

Kha Thanh Di cười nói: “Hoàng Thượng, chẳng lẽ chàng không tiễn thần thϊếp sao?”

Triệu Thịnh Luân im lặng.

Vừa nhớ tới chuyện ngày mai Kha Thanh Di sẽ phải rời đi, trong lòng hắn lại thêm buồn bã.

Cho phép nàng xuất cung, là quyết định khi hắn bất đắc dĩ.

Ngày ấy đối thoại của nàng và Diệp Khởi Dao lúc chưa đóng cửa, hắn đã được nghe kể hết. Cho dù câu “Chỉ là cái tốt này, cũng không phải là cái tốt mà lúc trước đã hứa hẹn” được thuật lại từ miệng người khác, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự nản lòng giấu ở dưới mặt chữ.

Bản thân Triệu Thịnh Luân cũng hiểu rõ, hắn không thể đối xử với Tống Hoài Nhan như lúc trước được.

Mỗi một câu hắn hứa hẹn, đều trở thành mộ bia cắm đầy trong lòng Tống Hoài Nhan.

... Cũng sẽ trở thành xiềng xích nặng nề, từng cái, từng cái trói buộc hắn.

Nếu Tống Hoài Nhan đã nói rõ với Diệp Khởi Dao, vậy nếu hắn vẫn ngồi yên không nhìn đến, chỉ sợ sẽ xảy ra cung đấu.

Một người là sủng phi, báu vật trong tim hắn hận không thể hái trăng sao trên trời xuống cho nàng, một người là Hoàng Hậu đã cùng mình hoạn nạn nâng đỡ bảy năm, lại hổ thẹn khó hoàn thành lời hứa.

Bất kể là đối xử lệch về bên nào, làm bên nào bị thương, hắn đều sẽ không đành lòng.

Cuối cùng Triệu Thịnh Luân đã biết mình đối xử không tốt với Tống Hoài Nhan ở chỗ nào.

Nhưng hắn lại không thể bồi thường và vãn hồi, thậm chí lúc phát hiện ra, hắn đã sắp phân biệt với Tống Hoài Nhan rồi.

Hết đêm nay, không biết khi nào mới gặp lại.

Đã từng nói ở bên nhau một đời một kiếp, cùng nhau đầu bạc, nhưng mà lúc này Tống Hoài Nhan lại phải rời khỏi hoàng cung, rời xa hắn.

Nhưng chẳng thể trách bất luận kẻ nào, vì tìm nguồn gốc thì người thất tín bội nghĩa chính là hắn.

Hai tay Kha Thanh Di nâng chén, tươi cười điềm đạm: “Cơ thể thần thϊếp không được tốt, không thể uống nhiều, cũng chỉ uống một ly này. Nếu Hoàng Thượng còn có thể cho thần thϊếp chút mặt mũi thì hãy uống chén rượu này cùng thần thϊếp. Đây vẫn là lần đầu tiên thần thϊếp đối ẩm với Hoàng Thượng, kể từ ngày thành thân uống rượu giao bôi.”

Triệu Thịnh Luân trầm ngâm nói: “Đúng vậy...”

Bởi vì tửu lượng của Tống Hoài Nhan không tốt, cho nên cũng lén lút không uống rượu. Nhưng không ngờ, lần hai người đối ẩm gần đây nhất lại phải ngược dòng đến đêm động phòng hoa chúc bảy năm trước, hai người uống rượu giao bôi, cộng kết liên lí, nùng tình mật ý, hoa hảo nguyệt viên.

Nhưng mà lần thứ hai đối ẩm thì đã ghét nhau như chó với mèo, một bàn hiu quạnh, thực tiễn cáo biệt.

Lần đầu tiên rượu vào trong miệng có vị ngọt, mà lần thứ hai rượu vào trong lòng lại là đắng.

Kha Thanh Di thấy Triệu Thịnh Luân cũng cầm lấy chén rượu, liền nói: “Thần thϊếp biết một câu thơ, rất thích hợp dùng ở chỗ này, nếu người khác nói ra sẽ thảm thiết xúc động, nhưng nếu do thần thϊếp nói ra thì cũng có vẻ tiêu sái.”

Triệu Thịnh Luân nhìn cô, chỉ thấy cô uống một hơi cạn sạch, uống thật sự thống khoái.

“Khuyên quân uống hết một chén rượu, tây xuất dương quan vô cố nhân... Hoàng Thượng, thần thϊếp phải đi rồi, bảo trọng.”

Mỹ nhân trong lòng mi sắp biến thành bà la sát ác mộng, người mi yêu thích lại hóa thành sài lang hổ báo.

Bất kể thứ bên gối mi là tấu chương, đều sẽ có ác ý cuồn cuộn.

Chờ đến lúc đó, mi sẽ hoài niệm Tống Hoài Nhan, thê tử kết tóc của mi, đối xử với mi vẫn kiên trinh không đổi, thuần túy mà chân thành.

Nhưng mi sẽ lại nhớ tới, nàng đã không ở bên cạnh mi.

Vẫn chưa ra Dương quan, đã không còn cố nhân.

Người làm bạn ở bên cạnh mi đều coi mi là kẻ địch.

Bảo trọng, tự giải quyết cho tốt.

Kha Thanh Di đi rất khiêm tốn, không có quan lại tiễn đưa, ba nghìn giai lệ vui vẻ đưa tiễn phô trương. Cô chọn xuất phát lúc Triệu Thịnh Luân đang thượng triều, cho nên Triệu Thịnh Luân cũng không tới tiễn cô.

Bốn chiếc xe ngựa, mấy rương trang phục, năm sáu cung nữ, xác thật hơi khó coi đối với một vị Hoàng Hậu.

Có điều bên cố đô đã phái người chuẩn bị từ trước, Kha Thanh Di tin tưởng Triệu Thịnh Luân sẽ không bạc đãi cô về mặt vật chất.

“Nương nương, tất cả đều chuẩn bị xong, có thể lên xe.” Hồng Chúc ở một bên nhắc nhở.

Kha Thanh Di nhìn hoàng cung được miêu tả dưới ngòi bút của mình, rộng rãi khí phái, lại càng có vẻ lạnh lẽo khi vào đông.

Cuối cùng cô cũng phải đi, rời khỏi nơi quỷ quái mà cô đã sống gần một năm này, sáng lập bản đồ mới.

“Chờ đến khi bổn cung trở về...” Kha Thanh Di lẩm bẩm, quét đến Diệp Khởi Dao đứng cách đó không xa, hai người bốn mắt gặp nhau, nhìn nhau cười.

Chờ đến khi ta trở lại, đó là thời khắc tuyên cáo câu chuyện kết thúc.