*Ảnh không liên quan nội dung truyện, chỉ để thoả mãn sự thích ngắm idol của editor.Edit: Tử Đằng
Đêm đó, Kha Thanh Di vốn ít khi nằm mơ nhưng lại đột nhiên mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, xung quanh đều yên tĩnh, cô ngồi lẻ loi trên một băng ghế, trên đầu có một vòng sáng, trừ những thứ này ra thì bốn phía đều đen như mực.
Lúc cô đang kinh ngạc nhìn xung quanh thì trong mơ bỗng nổi lên một trận gió lạnh, thổi đến sống lưng cô lạnh toát. Đến khi mở mắt ra một lần nữa, trong mơ không chỉ còn mình cô nữa.
Hàng trăm người xa lạ mặc áo choàng màu vàng nhạt quay xung quanh Kha Thanh Di, đứng ở bên ngoài vòng sáng. Mỗi người bọn họ đều giơ một cây đuốc đang bốc cháy, nhưng ngọn lửa không phải màu đỏ mà là màu lam, trông rất âm u nặng nề.
Tuy không thấy rõ mặt của những người đó nhưng Kha Thanh Di có thể cảm nhận được bọn họ đang nhìn mình chằm chằm. Mặc dù gan cô cũng khá lớn, nhưng vẫn rụt cổ lại trong vô thức, lông tơ dựng đứng.
"Kha Thanh Di, cô nói thật chứ?"
Trong đám người bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng, thậm chí mang theo một chút thù hận mà chất vấn Kha Thanh Di.
Kha Thanh Di nhìn đám người, ai cũng ăn mặc giống nhau như đúc, khuôn mặt thì đen như mực, cô hoàn toàn không biết người vừa nói là ai.
Cô nuốt nước bọt, yếu ớt hỏi: "Tôi nói sao? Tôi nói gì vậy?"
"Cô đã nói, nếu cô xuyên thành nữ phụ trong truyện của mình, cô sẽ thay đổi vận mệnh bi thảm của bọn họ!" Tiếp theo là một giọng nữ non nớt, uyển chuyển như chim Hoàng Oanh, trong veo như chuông gió.
"À... là tôi nói, mới nói cách đây không lâu."
"Cô ăn năn hối lỗi thật chứ?" Lần này lại là giọng nói dịu dàng như nước.
Ăn năn?
Kha Thanh Di chẳng hiểu chuyện gì, khó hiểu nói: "Các người là ai? Đây là đâu?"
"Chúng tôi sao? Hừ hừ..."
Lúc này không phải một người nói chuyện nữa mà là một đám phụ nữ lên tiếng, có lạnh lùng có mảnh mai, có sáng sủa có bén nhọn, tất cả trộn lẫn vào nhau, trăm miệng một lời cười lạnh, khiến người ta sởn tóc gáy.
"Kha Thanh Di, chúng tôi là những nữ phụ bị cô hành hạ!"
Kha Thanh Di bị thế trận này doạ sợ ngã khỏi băng ghế.
Cô nhìn một đống bó đuốc tỏa ánh sáng xanh âm u kia, ngơ ngác hỏi: "Đuốc của các cô... là để thiêu tôi sao? Nhưng tôi cũng độc thân mà, nếu các cô muốn thiêu thì thiêu nữ chính đi!"
Các nữ phụ im lặng vài giây rồi mới bình tĩnh trả lời: "Cô nghĩ nhiều rồi, đuốc này dùng để chiếu sáng."
"..." Chiếu sáng mà có khí thế này, giọng điệu này sao!
Tôi ít đọc sách, các người đừng gạt tôi!
Chùm sáng trên đầu cô lập tức nhỏ thêm vài vòng, các nữ phụ mặc áo choàng giơ cây đuốc tiến lên hai bước bao vây Kha Thanh Di, hùng hổ dọa người: "Kha Thanh Di, cho cô một cơ hội lấy công chuộc tội đấy!"
"Lấy công... chuộc tội?"
"Cô xuyên thành chúng tôi, thay đổi kết cục của chúng tôi, hành hạ mấy tên cặn bã kia thay chúng tôi!" Giọng của các nữ phụ mang theo sự u oán và phẫn hận, "Thay đổi kết cục của một người xong thì cô mới được tiến vào quyển truyện khác!"
"Khoan đã!" Kha Thanh Di trợn to mắt: "Số hố tôi đào ít nhất cũng phải một trăm hố, chẳng lẽ bắt tôi xuyên qua hơn trăm tiểu thuyết sao?"
"Hừ hừ hừ, chuyện này... phải xem biểu hiện của cô đã!"
Kha Thanh Di nghe xong thì da đầu tê dại, nhưng tưởng tượng trong giây lát, cô lại nhẹ nhàng nói: "Chắc chắn là tôi đang nằm mơ, do tôi nhìn thấy bài nguyền rủa kia mới mơ thấy các người, đợi tôi tỉnh ngủ là tốt rồi."
Tất cả đều là giả, cô không phải sợ!
"Ha ha, cô có thể thử xem." Đám người dần dần lui ra sau, ngọn lửa lay động, dần dần biến mất trong bóng đêm: "Tác giả thân ái, chúc cô thuận buồm xuôi gió."
"Thần kinh." Kha Thanh Di trợn trắng mắt, dựa vào băng ghế nhắm mắt lại.
Cô thông mình lắm, không bị giấc mơ kia lừa được đâu.
Thông minh... thông minh cái con khỉ ấy!
Đến khi Kha Thanh Di ngồi dậy từ trên giường lần thứ ba, thấy cảnh vật trước mắt giống hệt như lần đầu tiên tỉnh lại, chẳng có gì thay đổi thì nội tâm như muốn phát điên đến nơi, cũng phải tin những gì trong mơ đều là sự thật.
Lúc này cô đang ngồi trên một chiếc giường kingsize, căn phòng rộng lớn được trang hoàng tráng lệ, phòng ngủ rộng y như nhà của cô.
Cô lại bất lực xuống giường, ngồi trước gương ở tủ đầu giường, không còn sự kinh ngạc như gặp quỷ khi nhìn vào gương như lần đầu tiên nữa. Cô bình tĩnh nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, có hơi hoảng hốt.
Gương mặt tròn nhỏ nhắn, mày như núi xa, trông như vừa đến Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ rồi sang Thái Lan bơm ngực vậy, cực kỳ đáng yêu.
Khuôn mặt trong gương thanh tú động lòng người, chỉ là tóc đen rối tung, khóe mắt hơi rủ xuống, môi mỏng mím chặt trông có vẻ lạnh lùng.
Nhưng nếu chỉ nhìn gương mặt của thân thể này thì Kha Thanh Di cũng không biết đây là nữ phụ nào.
Lúc này cửa phòng ngủ bị gõ, bên ngoài truyền đến một giọng nói đàn ông trung niên chứa vài phần cung kính: "Cô Nhược Thu, cơm sáng xong rồi, cô muốn xuống lầu ăn cơm hay là ăn trong phòng ạ?"
Kha Thanh Di hơi hoảng, không biết trả lời như thế nào.
Người đàn ông kia lại gõ cửa: "Cô Nhược Thu? Cô dậy chưa?"
Nhược Thu sao? Cái tên này nghe có vẻ quen tai.
Kha Thanh Di bình tĩnh lại rồi mới mở miệng đáp: "Cháu hơi khó chịu, chờ chút nữa cháu xuống ăn sau ạ."
Người đàn ông ngoài cửa nghe vậy thì quan tâm hỏi: "Cô Nhược Thu không khỏe ở đâu à? Có cần thông báo cho cậu chủ không?"
Cậu chủ? Cậu chủ là ai?
Nữ phụ thân ái, ít nhất thì cô cũng phải nói cho tôi biết sơ qua về quyển truyện này chứ, cô đánh giá cao khả năng ghi nhớ của tác giả này rồi.
Kha Thanh Di ngẩn người, sau đó trả lời: "Không cần làm phiền anh ấy đâu, cháu thay quần áo rồi xuống ngay."
Người đàn ông ngoài cửa do dự một lát rồi mới đồng ý: "Vâng."
Chắc ông ấy là quản gia của nơi này.
Sau khi cảm thấy quản gia đã rời khỏi đây, Kha Thanh Di mở tủ quần áo ra thay quần áo.
Tủ quần áo trong phòng ngủ dài bằng vách tường, có khoảng hai mươi cái cửa tủ, bên trong treo đủ loại trang phục quý báu, đa số là những màu sắc rực rỡ, kiểu dáng hoạt bát đáng yêu. Chỉ có một cửa tủ nhỏ bên cạnh hơi mở ra, phát hiện trong đó treo ba bốn bộ quần áo màu lạnh, còn có một bộ giống như đồng phục học sinh.
Kha Thanh Di cầm một bộ váy màu xám đơn giản ra thay, trông thiếu nữ trong gương chỉ mới hai mươi tuổi, dáng người cao gầy mảnh mai, mặt mày trông càng lạnh lùng hơn.
Ngay khi cô đang nhìn chằm chằm vào người trong gương, rất nhiều hình ảnh hiện lên trước mắt cô như đèn kéo quân, ký ức lướt nhanh như nước lũ vọt tới chỗ cô.
Sau khi có được trí nhớ của Nhược Thu, khóe miệng Kha Thanh Di hơi cong lên, mỉm cười.
Hóa ra là bộ truyện này...
Nhược Thu, rốt cuộc là cô hận tôi đến mức nào? Nếu không phải tôi mặc nhầm quần áo, sợ là cô cũng không chịu đưa trí nhớ cho tôi nhỉ.
Nhưng trong mơ các nữ phụ nói Kha Thanh Di phải xuyên vào những hố văn mà trước kia cô đào, trời ơi... cô phải xuyên không bao nhiêu lần thì mới về nhà được đây?
Nghĩ vậy Kha Thanh Di lại đau đầu, nếu sớm biết có hậu quả xấu như hôm nay thì năm đó hà tất cô phải đào hố!
Đúng là không nên động vào các nữ phụ!
Thôi, không nghĩ nữa, làm xong nhiệm vụ mới là chuyện chính.
Trước giờ tần số não của Kha Thanh Di vốn không bình thường nên nghĩ thông suốt rất nhanh, cảm thấy coi đây là một trò chơi cũng rất thú vị, vì thế cô phấn chấn trở lại.
Cô mặc bộ váy này xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt quản gia.
Quản gia cung kính kéo ghế ra cho cô, sau khi bưng bữa sáng kiểu Tây lên thì ông nói nhỏ: "Cô Nhược Thu, hôm nay cậu chủ sẽ đến đây, lát nữa cô thay quần áo đi."
Kha Thanh Di nói: "Không cần, cháu thích mặc như vậy."
Quản gia nhíu này nói: "Cô Nhược Thu, nếu lát nữa cậu chủ trở về thấy cô ăm mặc nhạt như vậy sẽ không vui đâu, cuối cùng cô lại là người bị thiệt đó."
Kha Thanh Di nói: "Chú Lý, đừng khuyên cháu nữa, cháu có tính toán của cháu."
Quản gia nhìn Kha Thanh Di, đành bất đắc dĩ thở dài. Ông làm việc cho nhà họ Phương suốt ba mươi năm, kể từ khi cậu cả nhà họ Phương phái ông đến đây chăm sóc Nhược Thu thì ông vẫn luôn coi Nhược Thu như con gái ruột.
Ông cũng thấy bất bình thay cho Nhược Thu, cũng tức giận vì Phương Sâm Dịch bắt cá nhiều tay, nhưng ông lại chẳng có cách gì để ra mặt giúp Nhược Thu cả, bởi vì cả nhà già trẻ lớn bé của ông đều phải dựa vào nhà họ Phương. Thậm chí ngay cả chính Nhược Thu cũng phải dựa vào Phương Sâm Dịch mới có tiền ăn học.
Khoảng ba giờ chiều, cuối cùng cậu cả nhà họ Phương cũng đến.
Phương Sâm Dịch vừa vào nhà đã nhìn thấy Kha Thanh Di ngồi đọc sách ở trên ghế mây cạnh cửa sổ, váy dài màu xám đơn giản đến nỗi không có bất cứ hoa văn trang trí nào. Thiếu nữ dùng một chiếc trâm cái tóc đơn giản búi tóc lên, để lộ chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh. Cô rất gầy, khung xương lại không nhỏ, bả vai vừa mảnh mai vừa tuyệt đẹp.
Cô lật sách mà chẳng hề để ý, ngón tay thon dài, vẻ mặt lạnh nhạt. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng phác họa ra hình dáng ngũ quan thanh tú xinh đẹp của cô, làm tăng thêm vẻ dịu dàng và điềm tĩnh.
Phương Sâm Dịch nhìn đến nỗi ngẩn người ra, đến khi quản gia gọi hắn một tiếng thì hắn mới tỉnh lại.
Cảnh vừa rồi khiến hắn ngắm nhìn đến động lòng, từ từ leo lên bức tường trái tim của hắn.
Ở cùng thiếu nữ trước mặt suốt bốn năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy động lòng vì sự khác biệt với người ấy.
Nghe thấy tiếng của quản gia, lúc này Kha Thanh Di mới phát hiện Phương Sâm Dịch đã tới. Cô không đứng lên mà nhẹ nhàng gấp sách lại rồi quay dang nhìn Phương Sâm Dịch, điềm tĩnh mỉm cười: "Cậu Phương."
Điềm đạm mà không xinh đẹp đến kinh ngạc, nhưng lại lạnh lẽo thơm ngát như hoa Mai.
Phương Sâm Dịch ngẩn người, cơn giận với đối phương cũng tắt đi một nửa. Hắn đi lên trước, tùy tiện cầm lấy quyển sách vừa nãy Kha Thanh Di đọc, sau khi nhìn thấy tên sách thì phát ra tiếng cười châm chọc: "Ồ, kinh tế học à? Đây là sách mà cô nên đọc sao?"
Kha Thanh Di vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, giọng điệu chẳng hề có chút gợn sóng nào: "Đúng, ở trong mắt cậu Phương, cô Lam thích đọc sách gì thì tôi phải thích đọc sách đó, nên theo lý mà nói tôi nên đọc sách văn học mới phải."
Mặc dù từng câu từng chữ Kha Thanh Di nói đều là sự thật, nhưng không biết vì sao nghe lời này lại khiến Phương Sâm Dịch cảm thấy buồn bực. Hắn hung hăng ném sách lên mặt Kha Thanh Di, lạnh lùng nói: "Cô biết là tốt."
Bìa sách là loại bìa cứng, góc cạnh đập trúng trán Kha Thanh Di, máu lập tức chảy ra.
Kha Thanh Di bị đau nhưng vẫn nhịn không kêu lên, chỉ âm thầm ghi hận với Phương Sâm Dịch: Tên nam chính này, thích tìm đường chết thì đừng trách ta là mẹ kế, vả mặt đánh cho anh tàn phế nhé!