Edit: Tử Đằng
Tống Hoài Nhan điên rồi.
Mọi người trong cung loan truyền, do Tống Hoàng Hậu bị thất sủng mà buồn bực không vui, sau khi sinh non tâm lý càng không yên, trong lòng buồn khổ ưu sầu. Cuối cùng nghe được ca dao châm chọc nàng thất sủng thì bùng nổ, phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi hôn mê một ngày, khi tỉnh lại đã không còn bình thường, lúc thì thanh tỉnh lúc thì ngu dại, điên điên khùng khùng, tinh thần hoảng hốt.
Các thái y quỳ đầy ở Phượng Nghi cung, run rẩy mồi hồi lâu, cũng không nói được nguyên cớ. Chỉ nói thân thể Hoàng Hậu yếu, lại tích tụ trong lòng, không rõ chứng bệnh gì, thật sự là khó có thể bốc thuốc, đành phải để tự lành. Còn Hoàng Hậu nương nương có hồi phục được hay không thì phải đợi tĩnh dưỡng, xem tạo hóa.
Từ từ tu dưỡng, xem tạo hóa.
Những lời này làm Triệu Thịnh Luân tức giận đến nỗi lập tức đập nứt bàn, hắn giận không thể át mà rít gào mấy lão thái y cầm đầu: “Có tin trẫm kéo đám lang băm Thái Y viện các ngươi ra ngoài chém không!”
Cái gì là không nhìn ra chứng bệnh? Người bị điên rồi, còn nói không có bệnh?
Vừa nói câu này, đám người trong phòng sợ tới mức dập đầu không dám ngẩng lên, các thái y thì run lẩy bẩy.
Long uy tức giận, ngay cả Diệp Khởi Dao đứng bên cạnh cũng không dám mở miệng.
Nhưng đúng lúc này, nữ quan Hồng Chúc ở bên người Tống Hoài Nhan lại xông tới quỳ xuống “thịch” một tiếng ở bên chân Triệu Thịnh Luân, lúc ngẩng đầu lên mặt đầy nước mắt, đôi mắt khóc đỏ hoe: “Hoàng Thượng, nô tỳ cầu xin người bỏ qua cho các vị thái y, tích đức cho nương nương đi! Thái y nói, nương nương có thể khỏi bệnh hay không phải xem ý trời, xem tạo hóa. Hoàng Thượng không tin, nhưng nô tỳ lại cảm thấy là thà rằng tin còn hơn là không! Nếu bây giờ Hoàng Thượng chém người, phạm vào sát nghiệt, vậy thì phúc của nương nương lại vơi đi một chút, bệnh này…”
Nói xong câu cuối cùng, Hồng Chúc đã khóc không thành tiếng, chỉ là đột nhiên dập đầu ba cái với Triệu Thịnh Luân, đập vỡ cả trán.
Câu này của nàng ấy rất mạo phạm, nhưng hiện giờ Triệu Thịnh Luân đã vô tâm trách tội.
Hắn lẳng lặng ngồi ở Phượng Nghi cung, tư thế khí phách giống như ngồi ở long ỷ trên triều đình, nội tâm lại suy sụp.
Hắn là hoàng đế, là chân long thiên tử, là cửu ngũ chí tôn.
Nhưng hiện giờ hắn lại bó tay hết cách, không khác gì một người chồng trong gia đình bình dân, bất đắc dĩ và bất lực.
Chỉ có thể mặc cho số phận.
Triệu Thịnh Luân thở dài một hơi nặng nề, ngửa đầu lên nhắm hai mắt lại, dáng vẻ rất mỏi mệt.
Lúc này Hoàng Hậu của hắn đang ngủ yên ở trong phòng, làm hắn không thể đặt chân vào cảnh trong mơ.
Trước khi ngủ, nàng bổ nhào vào trước người hắn, bắt lấy quần áo của hắn, ánh mắt tan rã, đáy mắt lại không có hình ảnh của hắn.
Nàng hoảng loạn hỏi hắn: “Phu quân của ta đâu?”
Không phải bổn cung, không phải Hoàng Thượng, mà là “ta” và “phu quân”.
Đối mặt với câu hỏi như vậy, Triệu Thịnh Luân lại ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, duỗi tay ôm lấy nàng, ôn nhu đáp: “Nhan Nhi, chẳng phải trẫm đang ở đây sao?”
Nhưng Tống Hoài Nhan lại lập tức trốn đi như chim sợ cành cong, nhưng không chú ý đυ.ng vào tường, có lẽ toàn bộ cánh tay đã bầm tím. Tuy là nàng điên rồi, nhưng vẫn biết đau, lúc ấy ngồi xuống góc tường, hít hà một hơi xoa cánh tay mình, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ kêu đau.
Triệu Thịnh Luân đi lên trước, muốn đỡ nàng dậy.
Nhưng đúng lúc này, Tống Hoài Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cuối cùng trong mắt nàng cũng chiếu ra hình ảnh của Triệu Thịnh Luân.
Không biết là bị va đau hay là đau lòng, trong hốc mắt nàng tràn đầy nước mắt, giọng nói của nàng đầy sự hoảng loạn và bất lực.
“Phu quân của ta đâu? Ngươi biết phu quân của ta ở đâu không? Phu quân của ta đâu?”
Triệu Thịnh Luân cứ đứng nhìn Tống Hoài Nhan cuộn mình lại ở góc tường, đôi tay ôm đầu gối, vùi đầu giữa hai chân thấp giọng nức nở, vừa khóc vừa nhỏ giọng mà lặp lại câu “Phu quân của ta đâu?” như vậy.
Một tiếng lại một tiếng, như những nhát roi quất vào lòng Triệu Thịnh Luân.
Hoàng Hậu của hắn, vốn nên là người dưới một người trên vạn người, mà hiện giờ lại hèn mọn ngồi ở góc tường, yếu ớt không chịu nổi một kích như vậy.
Yếu ớt đến nỗi làm người ta đau lòng khó chịu.
Sau đó Triệu Thịnh Luân cũng ngồi xuống đất, ôm chặt lấy Tống Hoài Nhan, đến khi người trong lòng ngủ rồi mới thôi.
Các cung nữ thái giám thấy hắn ngồi dưới đất thì vô cùng căng thẳng, thay phiên lại đây khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, long thể làm trọng, không thể ngồi trên mặt đất như vậy được.”
Ngay cả sủng phi Diệp Khởi Dao của hắn cũng nhịn không được tiến lên nói: “Hoàng Thượng, mặt đất lạnh, ngồi lâu không tốt cho thân thể.”
Nhưng hắn ngoảnh mặt làm ngơ.
Trên mặt đất lại lạnh, cũng không thể lạnh bằng lòng của hắn lúc này.
Cuối cùng hắn không lấy đầu của bất cứ người nào trong Thái Y viện, mà ngồi một hồi lâu ở Phượng Nghi cung, bỏ cả bữa tối.
Diệp Khởi Dao thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, tới khuyên nhủ mãi: “Hoàng Thượng vẫn nên ăn một chút đi, buổi tối còn phải phê tấu chương.”
Triệu Thịnh Luân không đáp lại, mà giơ tay chỉ lên một bức tranh chữ treo trên vách, đột nhiên hỏi: “Trên đó viết gì?”
Diệp Khởi Dao nhìn thoáng qua, trả lời đúng sự thật: “Bẩm Hoàng Thượng, tranh viết ‘lòng ta thanh hoan’, là chữ viết của tỷ tỷ, chắc là gần đây mới treo lên.”
Ánh mắt Triệu Thịnh Luân trở nên phức tạp khó phân biệt: “Trước kia, chỗ này treo chữ do chính trẫm viết cho Nhan Nhi khi còn là hoàng tử, mấy năm chưa đổi, nhưng hiện giờ lại bị thay thế.”
“Hoàng Thượng viết gì ạ?”
Triệu Thịnh Luân lại im lặng một hồi lâu, mới khẽ nói: “Trẫm quên mất rồi.”
Rõ ràng trước kia mỗi lần ra vào Phượng Nghi cung đều có thể nhìn thấy, rõ ràng là lời thề mà nhiều năm trước hắn đích thân viết.
Nhưng hắn lại thật sự không nhớ.
Một câu hứa hẹn kia giống như cảm giác mới mẻ của hắn với Tống Hoài Nhan, bị bảy năm bình đạm bào mòn như biến mất, khó tìm tung tích.
Hắn đã từng rất yêu Tống Hoài Nhan, cho rằng có được nàng, cuộc đời này hắn không cần người phụ nữ nào khác.
Nhưng chân tướng bị thời gian vạch trần quá đau đớn, cuối cùng bản tính đa tình của đế vương trong xương cốt hắn đã chiến thắng sự dịu dàng ngày.
Triệu Thịnh Luân không nhớ nổi rốt cuộc là từ khi nào, hắn bắt đầu cảm thấy Tống Hoài Nhan nhạt nhẽo vô vị, càng ngày càng không hứng thú nổi với nàng. Cho dù là ôm nàng đi vào giấc ngủ, trong lòng vẫn như có một cái động, ngày đêm thổi mạnh khát vọng của hắn.
Người bổ khuyết sự hư không này của hắn chính là Diệp Khởi Dao.
Như là tiên nữ bước ra từ trong tranh, mỗi một hành động hay nụ cười đều nồng đậm rực rỡ, làm hắn mê muội điên cuồng.
Hắn sủng ái Diệp Khởi Dao, thậm chí còn sủng ái hơn cả Tống Hoài Nhan năm đó.
Đối với chuyện vắng vẻ Tống Hoài Nhan, trong lòng hắn cũng không có gì áy náy, ngược lại cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Hắn là một thiên tử, cho Tống Hoài Nhan vị trí Hoàng Hậu, lại độc sủng bảy năm, nếu vẫn còn lòng bất mãn thì đúng là lòng tham không đáy.
Nhưng mà hắn lại quên mất, ở trong mắt Tống Hoài Nhan, nàng không phải là đại thần của hắn, nàng là thê tử của hắn, là người mà hắn hứa hẹn kiếp này chỉ có một đôi.
Triệu Thịnh Luân lại ngồi thêm một lát mới rời khỏi Phượng Nghi cung.
Hắn không thể nhớ lại nữa, càng nghĩ càng hồ đồ, càng nghĩ càng khó hiểu, càng nghĩ càng mờ mịt.
Hắn đối xử tốt với Tống Hoài Nhan như vậy, vì sao Tống Hoài Nhan lại điên?
Triệu Thịnh Luân vừa đi, Kha Thanh Di nằm trên giường mở bừng mắt, đáy mắt trong trẻo.
Má ơi cuối cùng cái tên hoàng đế cứt chó đáng ghét kia cũng đi rồi! Xem như cô được giải phóng!
Trời biết cô nằm ở trên giường giả vờ ngủ vất vả thế nào, nhàm chán cỡ nào!
Quả thật diễn kịch rất mệt, diễn kẻ điên thì mệt người nhưng tâm còn mệt hơn, cho nên lúc bắt đầu cô thật sự khóc lóc rồi ngủ luôn.
Nhưng lần này cũng chỉ ngủ không đến ba giờ đồng hồ, dù sao hôm trước cô phun máu xong ngủ một ngày, hôm qua tỉnh lại phát điên trong chốc lát rồi lại ngủ, ngủ xong lại phát điên một lát, phát điên xong lại ngủ… Ba ngày nay cô không tỉnh táo bao lâu, thật sự không ngủ nổi nữa!
Nói đến ngụm máu hôm trước phun ra, cô lại hơi buồn nôn.
Đó là máu lợn tươi mà trước đó cô sai Hồng Chúc đi chuẩn bị. Hồng Chúc lén lút giấu trong bát canh rồi mang tới cho cô lúc dùng bữa. Sau khi cô ngậm một ngụm nhỏ thì không thể nói gì, vẫn luôn ngậm đến khi Hồng Chúc rửa sạch bát đũa hôm ấy cô dùng, cho một cung nữ lắm miệng đi vào đúng như kế hoạch, làm trò nói ca dao trước mặt cô, lúc này cô mới phun máu lợn đã ngậm đến nỗi ấm lên ra, miệng đầy mùi tanh, suýt chút nữa thì nôn.
Phun máu là giả, đương nhiên ca dao cũng bắt nguồn từ tay cô.
Kha Thanh Di dựa vào ký ức của Tống Hoài Nhan, biết Triệu Thịnh Luân xếp người ở trong phòng mình, chỉ là không biết ngày thường cách cô bao xa. Nhưng để cẩn thận, cô vẫn không nói thẳng với Hồng Chúc, mà trong thời gian sinh non nằm trên giường không dậy nổi kia, làm bộ ham thích dùng thêu thùa gϊếŧ thời gian, thêu vài chiếc khăn gấm và túi thơm, đưa cho các cung nữ trong phòng, nghe nhìn lẫn lộn. Còn cái túi thơm đưa cho Hồng Chúc lại nhét một chiếc khăn thêu chữ nhỏ, dặn dò Hồng Chúc xem và ghi nhớ xong nhất định phải thiêu hủy.
Cô sai Hồng Chúc nghĩ cách truyền ca dao đến dân gian, cô biết chuyện này cũng không khó.
Chỗ con người khó thành thật nhất không phải tay chân, mà là miệng.
Bất kể là thứ gì chơi vui hay kí©h thí©ɧ, đầu đường cuối ngõ, trà dư tửu hậu, một truyền mười, mười truyền trăm, sức mạnh của dư luận là không thể khinh thường. Chỉ cần có thời gian, cuối cùng giọt nước nhỏ sẽ biến thành sóng to gió lớn, chuyện không chỉ trở nên không thể thu hồi, cũng khó có thể truy cứu người lan truyền tin tức.
Còn các thái y chẩn bệnh…
Đúng là Tống Hoài Nhan hậm hực hồi lâu, từ khi sinh non thân thể vẫn luôn suy yếu, cho nên hai câu này không có gì sai.
Còn nàng bị điên là do Kha Thanh Di giả ngây giả dại, cho nên không nhìn ra chứng bệnh, nên câu này cũng không sai.
Thái Y viện có nhiều thái y như vậy, thu mua toàn bộ thì thật sự quá nguy hiểm, nhưng Kha Thanh Di lại không muốn vô duyên vô cớ hại nhiều người mất đầu như vậy, cho nên mới sai Hồng Chúc khóc lóc thảm thiết xin tha cho thái y.
Quả nhiên Hồng Chúc không làm cô thất vọng, trên thực tế trong nguyên tác của cô, Hồng Chúc có kỹ thuật diễn xuất sắc, diễn kịch sau khi giúp đỡ Tống Hoài Nhan làm chuyện xấu trông cực kỳ chân thật.
Nếu không biết Hồng Chúc trung thành và tận tâm lại có năng lực, Kha Thanh Di cũng sẽ không quyết tâm đi nước cờ hiểm này.
Quả bom này chôn vô cùng sâu, phát nổ cũng vô cùng nguy hiểm.
Nếu lần này cô có chút sơ hở nào đều sẽ khó giữ được tính mạng!