Chương 18: Phượng mưu (6)

Trai Đểu Cút Đi - Chương 18: Phượng mưu (6)

Edit: Tử Đằng

Triệu Thịnh Luân bỗng dưng đau lòng, ôm chặt Kha Thanh Di vào trong lòng, trầm giọng nói: “Vì sao Nhan Nhi cứ đẩy trẫm ra bên ngoài? Lát nữa trẫm sẽ kêu người truyền lời cho Sở phi, hôm nay không qua đó, trẫm phải ở lại đây với Nhan Nhi.”

Như vậy sao được, mi không tiếp tục sủng Diệp Khởi Dao, sao nàng ta có cơ hội lật mình thành vua được?

Kha Thanh Di thở dài một hơi: “Hoàng Thượng, chàng làm vậy không phải làm khó thần thϊếp sao?”

Triệu Thịnh Luân không hiểu, hỏi: “Xin chỉ giáo?”

“Buổi chiều muội muội vừa tới thăm thần thϊếp, còn đích thân làm canh bổ cho thần thϊếp, tâm sự với thần thϊếp một hồi lâu, giúp thần thϊếp giải sầu. Sao thần thϊếp có thể không màng tình nghĩa, làm Hoàng Thượng thất ước với muội muội. Sau này ở trong hậu cung, sao muội muội có thể không khúc mắc mà ở cùng với thần thϊếp, tin tưởng thần thϊếp không có ác ý?”

Triệu Thịnh Luân nói nhưng hơi trách cứ: “Nhan Nhi, nàng quá khiêm nhượng rồi. Chưa tính chuyện khác, chẳng lẽ đến trẫm nàng cũng nhường đi sao?”

Kha Thanh Di lạnh nhạt nói: “Hoàng Thượng, đây không phải vấn đề giữ hay bỏ. Thần thϊếp biết tim của Hoàng Thượng đã ở chỗ muội muội rồi, thần thϊếp muốn giữ cũng không giữ được. Nếu ích kỷ mà phí công giữ chàng lại, chi bằng buông tay thành toàn một đôi giai nhân.”

Triệu Thịnh Luân bị dáng vẻ bình tĩnh hoàn toàn hiểu biết tình hình này của Kha Thanh Di chọc giận, bàn tay to của hắn bóp chặt nửa khuôn mặt dưới của Kha Thanh Di, nhìn chằm chằm vào Kha Thanh Di, muốn nhìn thẳng vào trong lòng đối phương: “Nàng, muốn, thành, toàn, trẫm?”

...

Sao trước kia cô thích viết nam chính bóp cằm nữ phụ như thế!

Tên Triệu Thịnh Luân này không chỉ có IQ và EQ cao hơn Phương Sâm Dịch, khó đối phó hơn nhiều, mà phần cằm bị hắn vặn cũng nhiều hơn người khác!

Tên bạo quân chết tiệt này, có biết cái gì là thương hương tiếc ngọc không!

Kha Thanh Di điên cuồng phỉ nhổ trong lòng, nhưng bên ngoài lại nỗ lực duy trì vẻ mặt gặp chuyện cũng không sợ: “Thần thϊếp biết tội.”

Triệu Thịnh Luân híp mắt lại: “Nàng biết tội gì?”

Kha Thanh Di cố hiện vẻ kinh hoảng, nhìn về phía hắn: “Tội cuồng vọng. Hoàng Thượng muốn sủng ái phi tần nào là do Hoàng Thượng làm chủ, sao có thể do thần thϊếp thành toàn? Là thần thϊếp coi mình quá cao, xin Hoàng Thượng bớt giận!”

Kha Thanh Di càng hoảng loạn và cẩn thận, trong lòng Triệu Thịnh Luân càng buồn bực.

Vốn là thê tử kết tóc cùng hắn thời trẻ, hiện giờ nhìn hắn lại khách sáo xa cách, cẩn thận như triều thần thấy hắn, như thể không cẩn thận thì sẽ mất đầu.

Hoài Nhan của hắn đã từng tùy tiện đàm tiếu đấu võ mồm với hắn, hiện giờ lại sợ hãi hắn như thế.

Ngay cả sự ghen ghét mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng có, nàng cũng miễn cưỡng bản thân buông bỏ, đổi lấy hai chữ “thành toàn”!

Triệu Thịnh Luân càng nghĩ trong lòng càng không vui, hắn buông lỏng Kha Thanh Di ra, đứng lên, không nói câu nào, xoay người rời đi.

Có thể nói là phất tay áo bỏ đi.

“Hoàng Thượng khởi giá, đi Sở Hoa cung...”

“Nô tỳ (nô tài) cung tiễn Hoàng Thượng.”

Tiễn Triệu Thịnh Luân đi, Kha Thanh Di thở dài nhẹ nhõm một hơi, yếu ớt nằm xuống giường, phía sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Trận này cô đánh hiểm, nhưng cũng may là thắng.

Nhưng cô biết, mỗi một bước sau này đều sẽ hung hiểm hơn hôm nay, không thể thiếu cảnh giác!

Từ nay về sau, Triệu Thịnh Luân ít tới tìm Kha Thanh Di hơn, nhưng Diệp Khởi Dao và Kha Thanh Di lại tiếp xúc thường xuyên hơn.

Có lẽ là thương hại Tống Hoài Nhan, hoặc có lẽ muốn làm tốt quan hệ để ngày sau lợi dụng, Diệp Khởi Dao thường xuyên tới Phượng Nghi cung vấn an Kha Thanh Di. Ban đầu hai người chỉ có thể nói chuyện phiếm ở trong phòng, sau này Kha Thanh Di dần khoẻ lên, có thể xuống giường, Diệp Khởi Dao sẽ thường xuyên ra ngoài đi dạo cùng cô.

Kha Thanh Di cũng không lãng phí bất cứ cơ hội nào có thể gây ấn tượng tốt với Diệp Khởi Dao.

Làm tác giả, đương nhiên cô biết thân phận thật sự của Diệp Khởi Dao, cũng biết hiện tại Diệp Khởi Dao đã có người giúp sức cực kỳ lợi hại là đương triều Hữu thừa tướng Giang Bạc Minh tuổi trẻ tài cao, trên thực tế là anh trai kết nghĩa trước khi Diệp Khởi Dao tiến cung. Cũng từ đó mà sau này Diệp Khởi Dao sẽ kết bạn được nhiều nhân vật lớn bằng năng lực này, từng bước đi đên vị trí đế vương.

Kha Thanh Di không muốn thay đổi vận mệnh của Diệp Khởi Dao, thay thế thật sự là quá mệt mỏi, quá phiền toái.

Huống hồ nửa câu đầu trong tâm nguyện của Tống Hoài Nhan chính là “Không tranh không đoạt”, còn nửa câu sau...

Cũng phải nhờ đến Diệp Khởi Dao mới có thể đạt thành.

Sau này Kha Thanh Di lại thích luyện chữ, nhờ phúc của Tống Hoài Nhan mà người vốn không biết viết bằng bút lông như cô lại có thể viết ra chữ nhỏ như trâm hoa, rất là tinh tế.

Nhưng cô bắt đầu luyện lối viết thảo, lại cố ý viết cho non nớt, không đến mức làm người ta không nhận ra chữ gì.

Cô biết Triệu Thịnh Luân có người ở trong phòng cô, hắn có thể biết bất cứ hành động gì của cô.

Dù ngày nào cô cũng viết đi viết lại một câu kia, Triệu Thịnh Luân vẫn không tới.

Kha Thanh Di có chút thất vọng, đây là lần đầu tiên cô thất bại.

Nhưng trời xui đất khiến, những thứ này lại bị Diệp Khởi Dao nhìn thấy.

Hôm nay cô luyện chữ ở thư phòng, đúng lúc Diệp Khởi Dao tới tìm, bị Hồng Chúc đưa tới thư phòng.

Vừa vào phòng, Diệp Khởi Dao lập tức nhìn thấy mấy tờ giấy Kha Thanh Di viết bị rơi dưới đất. Nàng ta vừa nhặt lên, không khỏi nhẹ giọng đọc thành tiếng: “Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa.”

Lại xem một tờ khác, trên đó viết “Chỉ nguyện lòng vua như lòng ta, không phụ ý tương tư.”

Vốn là lời âu yếm triền miên, lại viết rối loạn bằng lối viết thảo, bất chợt cảm thấy chữ nào cũng rưng rưng thấy máu, có vẻ rất thê thảm.

Ẩn trong các chữ này toàn là tâm ý rách nát của người viết.

Ánh mắt Diệp Khởi Dao tối sầm lại, khẽ mím môi, ngước mắt nhìn lên, dường như Kha Thanh Di cũng không biết nàng ta đã đến, vẫn còn vùi đầu luyện chữ, cực kỳ chuyên chú.

Không hề tươi cười như khi ở trước mặt nàng ta, mày hơi chau, sắc mặt từ sau khi sảy thai vẫn luôn trắng bệch, bả vai gầy yếu, trông như vậy có chút cô đơn thanh lãnh.

Nay đã nhập thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhưng Kha Thanh Di vẫn mặc cung phục mùa hè, trông rất đơn bạc.

Diệp Khởi Dao khẽ bảo cung nữ lấy một chiếc áo choàng, sau đó đi đến sau lưng choàng thêm áo cho Kha Thanh Di, đồng thời cũng liếc tới hàng chữ Kha Thanh Di đang viết, vẫn là lối viết thảo, viết “Một đời, một kiếp, một đôi”.

Hiện rõ sắc thái hỗn loạn và đau thương.

Thật ra Kha Thanh Di biết Diệp Khởi Dao đến từ lâu rồi, nhưng vẫn giả vờ không biết, vì thế cô ra vẻ kinh ngạc mà quay đầu lại, tay vội che chữ viết: “Muội muội đến đây lúc nào, sao không nói một tiếng? Làm bổn cung sợ quá.”

Diệp Khởi Dao cười nói: “Thấy tỷ tỷ viết nghiêm túc quá, thần thϊếp không nhẫn tâm lên tiếng quấy rầy, chỉ là hôm nay đã đổi thu, tỷ tỷ phải nhớ mặc thêm áo.”

“Đa tạ muội muội quan tâm, sau này bổn cung sẽ chú ý.” Kha Thanh Di nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói, “Không ngờ đã đến mùa thu, lâu như vậy rồi mà Hoàng Thượng vẫn không tới...”

Trong lòng Diệp Khởi Dao lại áy náy, nhưng không để lộ, đổi chủ đề nói với Kha Thanh Di.

Hai người nói chuyện gần một canh giờ, Diệp Khởi Dao chuẩn bị rời đi, trước khi đi nàng ta tùy ý cầm lấy một tờ giấy Kha Thanh Di viết ở trên bàn, cười nói với Kha Thanh Di: “Tỷ tỷ tặng tờ giấy này cho thần thϊếp được không?”

Kha Thanh Di cho rằng Diệp Khởi Dao đang thương hại quá độ, chuẩn bị mang giấy về cho Triệu Thịnh Luân xem, vì thế đồng ý: “Nếu muội muội không chê chữ xấu thì cứ việc cầm đi.”

Diệp Khởi Dao đột nhiên nói: “Thần thϊếp nghe nói Giang thừa tướng giỏi lối viết thảo nhất, nếu tỷ tỷ muốn học, sao không học hỏi từ hắn?”

Kha Thanh Di không hiểu sao Diệp Khởi Dao lại hỏi như vậy, chỉ mỉm cười nói: “Thừa tướng đại nhân trăm công ngàn việc, bổn cung không nên quấy rầy.”

Diệp Khởi Dao nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy: “Nếu tỷ quấy rầy hắn, có lẽ hắn sẽ rất vui sướиɠ.”

“Cái gì?” Kha Thanh Di không nghe rõ.

Diệp Khởi Dao cười lắc đầu: “Không có gì. Tỷ tỷ, thần thϊếp đi đây.”

Cùng thế vô tranh gần ba tháng, cuối cùng quả bom đầu tiên mà Kha Thanh Di chôn cũng đã phát nổ.

Một bài ca dao giản dị bắt đầu truyền khắp đầu đường cuối phố, bất kể là ăn mày lưu lạc hay trẻ con nhà bình dân đều biết hát bài ca dao này. Không biết từ khi nào, do người nào lưu hành, tóm lại một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng là truyền đến nỗi ồn ào huyên náo ở kinh thành, mọi người đều biết.

Thậm chí không biết là bị người nào mang vào cung, trong cung cũng lan truyền.

Lần này không chỉ Triệu Thịnh Luân biết được từ tấu chương của đại thần, Kha Thanh Di và Diệp Khởi Dao an cư hậu cung cũng biết.

Nghe nói, sau khi Tống Hoàng Hậu nghe được bài ca dao này, sắc mặt lập tức biến trắng, phun ra một ngụm máu tươi, khiến tất cả thái giám cung nữ trong phòng đều sợ hãi, vội vàng tìm thái y và Hoàng Thượng đến.

Ca dao là như thế này:

Bên gối thiên long một đóa liên, hàng năm ngang ngược đứng bên ao.

Nay có tiên hạc hàm hoa nhập, minh diễm mẫu đơn chọc người thương.

Ác liên cô đơn trong ao hạnh, không cành không nhánh sống cô độc.

Chỉ mặn không đúng vị thiên long, không biết quan nhân đã thích ngọt.