Chương 2

Chương 2: Vừa định ra cửa đã bị kéo về trên giường, đồ nhà quê bị bắt cưỡi ngựa

Năm nhất nên chương trình học không nhiều lắm, chỉ cần không không tham gia hội học sinh hoặc câu lạc bộ, phần lớn thời gian đều dùng để nghỉ ngơi.

Từ lần làʍ t̠ìиɦ với đồ nhà quê đến giờ, Hằng Điền thực tủy biết vị, ngày nào cũng kéo người người ta lên giường, mặc kệ Sao Không Tu đi đứng với tư thể quái dị có bị người ta bàn tán hay không, miễn hắn sướиɠ là được.

Hằng Điền là cao phú soái, sau này về nhà tiếp nhận công ty, không quan tâm tới hội học sinh hay câu lạc bộ gì đó, bảo hắn đi theo người ta cung cung kính kính gọi đàn anh đàn chị không bằng kêu hắn đi hầu hạ bưng nước rót trà cho Sao Không Tu còn hơn, nhưng Sao Không Tu lại không giống hắn.

Sao Không Tu dùng thực lực và tài nguyên của mình để đến đây, trước khi tới còn lên tiệm net trấn trên xem sinh hoạt đại học sẽ ra sao, mang theo nhiều mong chờ với cuộc sống đại học, mới vừa vào học liền tham gia bốn năm câu lạc bộ, không làm mình mệt chết thì không cam lòng.

Chiều nay là hội nghị thường kỳ của hội ngôn ngữ Anh, muốn phân phát tài liệu của tháng sau, nhưng ở thời điểm cậu thay quần áo chuẩn bị ra cửa, thì bị người vừa ngủ một giấc đến chiều mới dậy kia kéo lên giường để làm vận động pít-tông.

"Đừng, đừng mà...... Tôi muốn ra ngoài!" Sao Không Tu nắm chặt lấy dây quần của mình, dùng hết sức để leo xuống giường.

Hằng Điền có tính cáu bẳn sau khi rời giường, hơn nữa lúc tỉnh ngủ chym hắn sẽ hưng phấn dựng thẳng, hiện tại đồ nhà quê không cho đυ., tánh tình đại thiếu gia lại nổi lên.

"Mẹ nó mày nghe lời coi!" Tất nhiên Hằng Điền sẽ không đánh cậu, hắn tuy rằng táo bạo,cơ mà sẽ không động tay động chân với người ta, hắn hung dữ nhìn chằm chằm Sao KHông Tu, có ý "Cậu không cho tôi đυ., tôi sẽ ăn cậu."

Sao Không Tu hơi hoảng, sợ hãi tới đỏ mắt, nước mắt thiếu tí nữa đã chảy ra.

"Đưa điện thoại đây."

Sao Không Tu chậm rì rì từ túi quần lấy ra một chiếc điện thoại cùi bắp, Hằng Điền vui vẻ, "Đây là cái gì? Thời buổi này còn người sử dụng điện thoại cùi bắp nhà quê như này à."

Hắn lấy ra chiếc iphone X của mình, không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên, muốn nói chuyện với ai thì nói đi."

Sao Không Tu sờ soạng mở app chim cánh cụt, chưa nhìn kỹ đã bị Hằng Điền cướp lấy điện thoại, Hằng Điền học theo cách nói chuyện của Sao Không Tu, "Đàn chị ơi, hôm nay thân thể em không được khỏe lắm, em xin nghỉ ạ."

Hạt giống tốt của câu lạc bộ xin nghỉ bệnh chắc chắn sẽ được phê duyệt, mấy đàn chị quan tâm hỏi han xong rồi thì đồng ý, Hằng Điền vứt điện thoại qua một bên, "Được rồi, giờ cậu có thể an tâm cởϊ qυầи ra."

Sao Không Tu lắc đầu, nức nở nói: "Tôi, tôi không muốn làm mấy việc như vậy ngay giờ này, buổi tối rồi mình làm được không?"

Ban ngày tuyên da^ʍ, Sao Không Tu không tiếp thu được việc này, Hằng Điền tùy ý cởϊ qυầи áo, lộ ra cơ thể cường tráng rắn rỏi, Sao Không Tu liếc mắt nhìn, lúc lia đến con chim bự chảng oai phong hùng vĩ thì lập tức dời mắt đi chỗ khác.

"Ông đây muốn đυ. cậu lúc nào thì đυ. cậu lúc đấy, cậu muốn rút lời hả? Không phải cậu bảo sẽ nghe lời tôi sao? Giờ tôi muốn cậu cho tôi đυ. mà thôi sao cậu không nghe?"

Sao Không Tu nhớ hình như bữa mình có nói thật, đành đáng thương mà buông lỏng dây quần.

Lúc này bạn chơi game của Hằng Điền lại gọi đến, bảo hắn online đánh 5v5.

Vốn dĩ, phân nửa cuộc sống đại học của Hằng Điền dùng để chơi game, bất quá hiện tại một nửa thời gian này lại dùng để đυ. bướm, hoạt động giải trí của hắn giờ ngoài chơi game ra còn đυ. Sao Không Tu nữa.

Giờ hai chuyện này trùng hợp xảy ra cùng một lúc, hắn tất nhiên muốn làm cả hai.

Hằng Điền mở máy tính, vẫy tay với Sao Không Tu, "Lại đây." Hắn chỉ xuống không gian dưới bàn máy tính, bảo Sao Không Tu ngồi xổm trong đấy.

"Cậu ngồi đây liếʍ chym cho tôi, chờ tôi đánh xong mấy trận rồi đυ. cậu."

3 giờ chiều, đáng lẽ đang họp với câu lạc bộ nhưng giờ Sao Không Tu lại ngồi xổm dưới bàn máy tính, hé miệng vươn đầu lưỡi liếʍ con chym to đã thọc vào người mình không biết bao nhiêu lần.

Đầu lưỡi của cậu không thầy dạy cũng biết mà liếʍ lên đầu khấc của chym bự, làm Hằng Điền hít hà, bị đồng bọn đang chơi game cùng nghe được, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hằng Điền đang đi rừng, nói: "Không có gì, đồ dâʍ đãиɠ nuôi trong nhà đang liếʍ chym cho tao"

"Đù, làm con nhà giàu tốt thật đấy, chơi game còn có người liếʍ chym cho." Nói không ghen ghét là giả, mình chỉ có thể ngồi net bấm phím, còn người ta nhà giàu thì vừa chơi game vừa hưởng thụ tình ái.

"Ngậm sâu chút nữa."

Bốn tên đồng bọn kia chịu sao nổi, bọn họ vốn dĩ nghe được tiếng mυ"ŧ liếʍ, mà giờ Hằng Điền còn công khai bảo đồ dâʍ đãиɠ kia ngậm sâu hơn, bọn họ vừa ghen tị vừa oán giận, "ĐM, mày bị động kinh à, đang khıêυ khí©h ai đấy!"

Hằng Điền cười lạnh một tiếng, "Mẹ, chúng mày muốn thì sao không tự nuôi cái bướm da^ʍ để trong nhà đi?"

Một trận game diễn ra tầm nửa giờ đã kết thúc, Sao Không Tu ngậm chym mới mười lăm phút đã chịu không nổi, chân cũng vì ngồi xổm lâu mà tê mỏi, họng chứa dươиɠ ѵậŧ, hai mắt đẫm lệ nhìn Hằng Điền.

Nhìn Sao Không Tu như đang chờ được tha tội chết, trông đồ nhà quê như vậy rất đáng thương, hắn rút chym từ miệng cậu ra Sao Không Tu tưởng mình đã được giải phóng, ai ngờ "Bang" một tiếng cậu bị chym dập cho sấp mặt.

Sao Không Tu ngẩn cả người, ngốc ngốc tùy ý Hằng Điền dùng chym đập cậu.

Hằng Điền sống lại, hắn đóng máy tính, "Tự ngồi lên, chú ý đừng chắn tầm nhìn của tôi, nếu không đêm nay tôi thao nát bướm cậu."

Sao Không Tu bò ra rồi đứng lên, thiếu chút nữa té ngã vì chân tê, cậu chịu đựng cảm giác không khỏe ngồi vào l*иg ngực Hằng Điền, l*и da^ʍ nhắm ngay ©ôи ŧɧịt̠ bự, chậm rãi ngồi xuống.

Côи ŧɧịt̠ bự thon dài bị l*и múp nuốt vào rất trơn tru, đến cuối còn thừa ra một đoạn, Sao Không Tu biết con chym này nếu không thọc vào tận tử ©υиɠ mình thì sẽ không nuốt hêt được, nhưng cậu thật sự sợ hãi, đó giờ làʍ t̠ìиɦ đều là Hằng Điền chủ động, tử ©υиɠ bị đυ. mở cũng do Hằng Điền làm, đây là lần đầu tiên cậu làm việc này.

Vì chưa vào hết, nên đầu Sao Không Tu chắn tầm mắt của Hằng Điền, hắn khó chịu nhấn người cậu xuống, cửa tử ©υиɠ non nớt bị chọt mở.

"Ứm Ưm--"Sao Không Tu bị hôn một cái, tiếng thét chói tai kẹt lại trong miệng.

"Thật quê mùa, cậu đừng nói chuyện, đặt đầu trên vai tôi, mông lắc lư một chút là được."

Hằng Điền lại mở máy tính lên, tiếp tục giao lưu cùng đồng bọn.

L*и của Sao Không Tu vừa da^ʍ vừa nhiều nước, nhấp nhô một hồi đã làm chỗ nối nhau của hai người và đùi Hằng Điền ướt nhẹp, cậu đã cố chuyển động mông đít nhẹ nhàng, nhưng mà nước ngập ngụa quá nhiều làm phát ra thanh âm "Bạch, bạch, bạch".

"Mày đang làm gì bên kia đấy? Đừng bảo là đang đυ. ȶᏂασ nha?" Sao Không Tu nghe thấy tiếng đồng đội chất vấn, cậu lập tức bị dọa bất động, l*и da^ʍ thít lại chặt khít, ©ôи ŧɧịt̠ bị hút đến cứng ngắc, Hằng Điền nhíu mày, "Chơi game đừng nói nhảm,bị địch bao vây kìa, đánh mau."

Hằng Điền vừa nói xong, đã bị pháp sư đội địch gặt mất đầu, lúc này đã là trận kết, thời gian sống lại mất gần một phút, hắn đóng máy, ghế dựa thoáng lui về phía sau một chút, nắm lấy eo Sao Không Tu điên cuồng đâm chọt.

"A a a a thật nhanh huhu không cần, sâu quá đâm tới tử ©υиɠ sướиɠ quá --" Sao Không Tu khóc lóc lắc đầu, l*и nhỏ mẫn cảm, tầng tầng thịt non bị chym bự phá vỡ, qυყ đầυ kịch liệt va chạm vách tử ©υиɠ, sâu trong l*и da^ʍ trào ra nước sướиɠ hết lần này đến lần khác.

Mấy chục giây trôi qua rất mau, Sao Không Tu ôm cổ Hằng Điền, hơi thở hổn hển hun nóng vai đối phương, đầu óc cậu mơ mơ màng màng, trong cổ họng phát ra tiếng "hừ hừ" ngọt ngào, vừa bị thô bạo thọc vào rút ra làm cậu không còn hơi sức nào.

Vừa hết trận, Bốn đồng bọn kia của Hằng Điền thoát ngay, giỡn à, đồng đội vừa chơi game vừa đυ. l*и thế kia ai chịu nổi! Hằng Điền ôm Sao Không Tu đứng lên, ©ôи ŧɧịt̠ bự thọt từ dưới lên trên sướиɠ rơn, Sao Không Tu lại khóc, mang khẩu âm đặc quánh nói, "Không cần mà ~"

Hằng Điền ghét thanh âm vùng núi quê mùa này nhất, nhưng mỗi lần làʍ t̠ìиɦ nghe thấy lại không nhịn được mà mất khống chế, hắn dùng sức đâm thọt l*и nhỏ, hung dữ đánh mông cậu, "Lớn tiếng chút! Từ chối tiếp đi! Gọi ông xã!"

"Ông xã! Ông xã! Hu hu đừng đánh, mông sẽ bị đánh rớt!" Sao Không Tu khóc siêu lớn, làm Hằng Điền nổi lên thú tính, sức hắn khỏe, đứng đυ. Sao Không Tu như vậy hơn mười phút, rồi đi đến mép giường ném người ta xuống, lôi chân trở về, l*и múp được nghỉ xíu lại phải đón tiếp khách quen của nó, vui mừng khôn xiết nuốt c̠ôи ŧɧịt̠ to béo.

"Mẹ bà! Lỗ l*и dâʍ đãиɠ này kẹp giỏi thật đấy!" Hằng Điền không hiểu, tên nhà quê này sao có thể mọc ra một cái l*и ngọt nước như thế, hắn từng chụp lại khoảnh khắc Sao Không Tu cao trào phun nước rồi đăng lên mạng, bình luận trên đấy bảo qua bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng thấy cái l*и nào nhiều nước đến vậy.

Hắn nhìn chym nhỏ của Sao Không Tu, dữ dằn sờ nắn một phen, thành công làm cậu xuất tinh, "Nước da^ʍ nhiều thế, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại có tí xíu, cậu rất xứng đáng bị đυ.."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng dính lên chăn, Sao Không Tu đáng thương vén áo hở vυ", nhìn Hằng Điền cúi đầu cắn ngực cậu.

Năm giờ chiều, Hằng Điền xuất luồng tinh đậm đặc vào tử ©υиɠ của Sao Không Tu, hai người không ai nhớ đến việc tránh thai, thẳng tới nửa năm sau Sao Không Tu bị đυ. tới ểnh cả bụng thì mới nhớ ra việc người song tính cũng có thể mang thai, cơ mà chuyện này sau hẵng nói.

Sao Không Tu bị Hằng Điền đυ. xong sau này không cần xài tiền của mình nữa, ăn uống được người ta bao, lúc cậu mua quần áo thì bị hắn chê gu chọn đồ quá thấp, bị kéo đi khu thương mại quốc tế dạo cửa hàng, trong đấy giá một món quần áo thôi cậu cũng đủ sống cả năm rồi, nên tất nhiên Hằng Điền bao cả.

Hằng Điền nhìn Sao Không Tu mặc một thân hàng hiệu, quả nhiên người đẹp vì lụa, thoạt nhìn Sao Không Tu cũng không quê mùa lắm.

"A lô, má hả? Con bên này tốt lắm."

Đương nhiên, chỉ cần Sao Không Tu mở miệng, mùi vị kia lại tới.

Chờ Sao Không Tu nói chuyện điện thoại với người nhà xong, Hằng Điền mang gương mặt đen thui dắt cậu đi ăn cơm, "Đợi tí nữa ra ngoài, cậu chỉ việc ăn cơm thôi, đừng mở miệng nói chuyện."

Sao Không Tu ủy khất đáp ứng, đi theo sau bỗng dưng dừng lại, Hằng Điền đi một hồi mới phát hiện người ta không theo kịp, quay về hỏi, "Có chuyện gì xảy ra à?"

"Cái đó...... Nó chảy ra."

"Không phải tôi dặn cậu thít chặt bướm lại sao?"

Sao Không Tu đã cố thít bướm lại rồi, bất quá l*и da^ʍ bị đυ. ȶᏂασ nguyên buổi trưa nên giờ vẫn không khép lại được, cậu thả lỏng một tí tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã tràn ra.

Vừa vặn bọn họ đi ngang qua của hàng người lớn, Hằng Điền lôi kéo Sao Không Tu vào mua đồ chặn, lại cùng đi vào WC nam, đem đồ chặn nhét vào lỗ l*и tràng tinh của cậu.

【 tác giả có vài lời muốn nói 】

Ai cũng thích gà rừng hóa phượng hoàng, tui thấy rồng x gà rừng cũng rất ngol.

Trứng màu:

Hằng Điền mua mấy cái áo mưa trong cửa hàng người lớn, hắn không dùng, lại tròng vào chym Sao Không Tu.

Sao Không Tu: ?

Hằng Điền: Như vậy sẽ không làm dơ giường, lúc tôi muốn bắn, lấy bướm da^ʍ của cậu chứa.