Cho đến lần đó Lăng Nguyệt Hy bị phạt, hắn mở miệng cầu xin, hai người quan hệ mới có chút hòa hoãn.
Hôm nay......
Kỳ thật tại thời điểm Lăng Nguyệt Hy mở miệng hỏi Lăng Minh Diệu ngủ chưa, Lăng Minh Diệu cũng đã tỉnh, nhưng lúc ấy hắn còn tưởng rằng là chính mình nghe lầm, liền không có mở mắt.
Cho đến khi tay Lăng Nguyệt Hy đυ.ng vào cổ của hắn, lúc này hắn mới mở hai mắt ra......
Cũng vì vậy Lăng Minh Diệu mới không tin những lời Lăng Nguyệt Hy đã nói, nhưng sau khi nghe được Lăng Nguyệt Hy nói không muốn tiếp tục gặp hắn nữa, hắn lại bắt đầu hối hận mình vì sao mình không lựa chọn tin tưởng nàng.
Vạn nhất...... Vạn nhất lời nàng nói là sự thật thì sao?
Nghĩ đến tận đây, Lăng Minh Diệu liền hăng hái đuổi theo, không bao lâu đã đuổi kịp Lăng Nguyệt Hy.
Lăng Nguyệt Hy không ngờ được Lăng Minh Diệu vậy mà lại đuổi theo mình, nàng còn tưởng rằng hắn đã nhận ra ý đồ của nàng, đến tìm nàng tính sổ.
Thế là tại bối rối phía dưới, Lăng Nguyệt Hi đành phải nói không ngừng: "Ngươi tránh ra! Không phải ta đã nói ta không muốn gặp lại ngươi sao?"
Sau đó, Lăng Nguyệt Hy liền vội vã chạy về trong viện của mình, mặc cho Lăng Minh Diệu gọi nàng như thế nào, nàng cũng không chịu đi ra gặp hắn.
......
Sau đó trong mấy ngày, Lăng Minh Diệu mỗi ngày đều sẽ tới tìm Lăng Nguyệt Hy, nhưng lần nào, Lăng Nguyệt Hy cũng không chịu đi ra gặp hắn.
Có hai nguyên nhân khiến Lăng Nguyệt Hy không muốn gặp Lăng Minh Diệu, một là nàng chán ghét Lăng Minh Diệu, tự nhiên sẽ không muốn nhìn thấy hắn.
Lý do thứ hai là bởi vì lúc trước nàng muốn bóp chết Lăng Minh Diệu không thành công, cho nên Lăng Nguyệt Hy ít nhiều có chút chột dạ, nên càng không muốn gặp lại hắn.
Nhưng mấy ngày trôi qua, Lăng Minh Diệu lại vẫn không hề từ bỏ tìm nàng, điều này khiến Lăng Nguyệt Hy có chút ngoài ý muốn.
Mà đã mấy ngày trôi qua, Lăng Minh Diệu cũng không đi cáo trạng giống lần trước đó, điều này cũng làm cho cảm giác bất an trong lòng Lăng Nguyệt Hy dần dần tiêu tán.
Thế muốn làm rõ ràng Lăng Minh Diệu đến tột cùng nghĩ làm gì, hôm nay Lăng Nguyệt Hy đã ra ngoài thấy hắn.
Vừa thấy được Lăng Nguyệt Hy, Lăng Minh Diệu liền vội nói: "A tỷ...... Là ta sai rồi, ngươi đừng không để ý tới ta có được hay không?"
Thấy bộ dáng lo sợ không yên này của hắn, Lăng Nguyệt Hy cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ... Hắn thật sự sợ từ nay về sau nàng không để ý đến hắn nữa?
Nhưng ngẫm lại, Lăng Nguyệt Hy lại cảm thấy không có khả năng, vì vậy nàng liền thăm dò tính hỏi một câu: "Như thế nào, không phải ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi sao?"
Nàng vừa dứt lời, Lăng Minh Diệu lập tức trả lời: "Không, ta không hề cảm thấy như vậy......"
Những ngày này, Lăng Minh Diệu đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, hắn vẫn quyết định đến tiếp tục đến tìm Lăng Nguyệt Hy.
Nếu như nàng muốn lừa hắn, vậy thì cứ để nàng lừa đi......
Lừa hắn, cũng tốt hơn khinh miệt hắn như trước, hoặc không quan tâm đến hắn như bây giờ.
Hắn nghĩ, kỳ thật tỷ tỷ này của hắn bản tính cũng không xấu, chỉ là nói chuyện khó nghe một chút, tính tình hơi kiêu căng một chút...
Hơn nữa... những chuyện này cũng đều có thể hiểu được, không thể hoàn toàn trách nàng.
Nếu như nàng không còn căm ghét hắn giống như trước kia nữa, thì hắn cũng nguyện ý tiếp tục qua lại với nàng, cùng nàng làm tỷ đệ tay chân tình thâm...
Lăng Minh Diệu trong lòng âm thầm nghĩ như vậy, chưa từng nghĩ, cũng không lâu lắm, hiện thực liền đánh cho hắn một đòn cảnh cáo.