Chương 9: Tỷ Tỷ, ngươi lừa ta sao?

Thấy Lăng Nguyệt Hy không đáp, Lăng Minh Diệu dần mất đi ý cười, ấm ức nói: "Vẫn là nói...... Tỷ tỷ, ngươi lại đang gạt ta sao?"

"Không, ta không có......" Nghe được Lăng Minh Diệu hỏi như vậy, Lăng Nguyệt Hy hơi giật mình, ấp úng một hồi lâu, cũng cũng không nói đến cái như thế về sau.

"Vậy vì sao tỷ tỷ đẩy ta ra chứ?" Lăng Minh Diệu dường như muốn hỏi đến cùng.

Thấy Lăng Minh Diệu liên tục hỏi câu hỏi này, Lăng Nguyệt Hy cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Lăng Minh Diệu, không phải là hắn đã biết ý đồ ban đầu của nàng, hiện tại đang cố ý đùa giỡn nàng chứ?

Nghĩ đến đây, Lăng Nguyệt Hy nhất thời mất kiên nhẫn, nàng vốn định trực tiếp thừa nhận mục đích của mình, sau đó châm chọc Lăng Minh Diệu hai câu liền đi.

Nhưng nàng nghĩ lại, vẫn định diễn thêm một chút.

"Ta vốn định bù đắp sai lầm trước kia, muốn đối tốt với ngươi một chút, ngươi đã không cảm kích, còn ngờ vực vô căn cứ ta, vậy ta cũng không còn gì để nói."

Dứt lời, Lăng Nguyệt Hy liền lập tức xuống giường, định rời khỏi nơi này.

Nàng mặc kệ hắn có tin hay không, dù sao trải qua một màn như thế, mục đích ban đầu của nàng cũng bị che giấu, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn ở đây nữa, vẫn nên rời đi sớm một chút thì tốt hơn..

Nhưng nàng vừa dự định rời đi, Lăng Minh Diệu liền lập tức đuổi theo, giữ chặt ống tay áo của nàng, vội nói: "Ta không phải ý này, ta không có ngờ vực vô căn cứ ngươi......"

"Đã nói không có, ngươi cần gì phải hỏi? Ngươi không cần nói nữa, ta không muốn gặp lại ngươi."

Nói xong lời này, Lăng Nguyệt Hy liền hất ra Lăng Minh Diệu tay, bước nhanh rời khỏi nơi này.

Sau khi đi ra khỏi phòng Lăng Minh Diệu, Lăng Nguyệt Hy đầu tiên là may mắn mình có thể coi như lừa gạt qua, rồi lại cảm thấy không cam lòng, không cam lòng vì lần này không thể bóp chết Lăng Minh Diệu.

Trong nội tâm nàng âm thầm nghĩ, sớm biết vậy nên tìm người đến phóng hỏa đốt cháu viện tử của hắn.....

Mà vừa thấy Lăng Nguyệt Hy rời đi, lại nghĩ đến câu không muốn tiếp tục gặp ngươi của nàng, Lăng Minh Diệu cũng bất chấp cái gì khác, vội vàng đuổi theo.

Nhưng hắn vốn ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên quần áo cũng mặc tương đối đơn bạc, trong phòng có than lửa, tất nhiên là không lạnh, nhưng ra khỏi phòng lại khác biệt hoàn toàn...

Vừa mở cửa phòng ra, hơi lạnh thấu xương liền thổi đến, Lăng Minh Diệu bị lạnh cóng đến run rẩy, hắn vốn định trở về phòng mặc thêm vài bộ xiêm y, nhưng thấy Lăng Nguyệt Hy muốn đi xa, hắn liền đành phải cố nén cảm giác lạnh lẽo tiếp tục đuổi theo nàng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Nguyệt Hy lên, Lăng Minh Diệu liền không tự chủ được bị nàng hấp dẫn.

Hắn vốn cho rằng, hắn có thể cùng tỷ tỷ này của hắn vui vẻ ở chung, nhưng nàng lại xem hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể để hắn chết đi.

Lăng Minh Diệu cũng không biết đến tột cùng mình làm sai điều gì, vì sao Lăng Nguyệt Hy cứ chán ghét hắn như vậy ?

Hắn vốn định sửa chữa lại mối quan hệ của mình và Lăng Nguyệt Hy, nhưng mỗi lần gặp mặt, Lăng Nguyệt Hy đều sẽ chế nhạo hắn một lần, cuộc cãi vã giữa hai người ngày càng thường xuyên hơn.

***Ngoài bộ này của tác giả: Phù Dung Dạ Vũ thì mình có edit bộ Chim Quý Trong L*иg ( Cưỡng Chế Yêu)



Văn án:

Thôi Vũ Oanh bị từ chối vì lời tỏ tình trước đây, tình cờ lúc này có người đến tỏ tình với cô, cô nhất thời tức giận liền đồng ý.

Nam sinh tỏ tình với cô tên Thần Mộ, kém cô một tuổi, là đàn em của cô.

Hắn có vẻ ngoài soái khí, tính cách cũng tốt, sau khi hẹn hò, hắn đối xử rất dịu dàng và quan tâm đến cô từng li từng tí. Nhưng Thôi Vũ Oanh vẫn không thể thích nào thích Trần Mộ.

Một ngày, nam sinh trước kia Thôi Vũ Oanh thích uống say, người qua đường gọi điện thoại bảo cô tới đón người, vì rất nhiều lý do, cô đi.

Sau đó, Thần Mộ cả ngày nghi hoặc, Thôi Vũ Oanh cảm thấy Thần Mộ quá chiếm hữu, ngay từ đầu cô vốn đã không thích Thần Mộ, bây giờ chuyện này xảy ra, cô trực tiếp đề nghị chia tay.

Kết quả cô vừa đề nghị chia tay, Thần Mộ liền hạ dược, đem cô nhốt lại, làʍ t̠ìиɦ với cô……

—————————————————————————————————

Chú ý: Tam quan nhân vật không phải là tam quan tác giả.

Nữ chính không phải thỏ bạch ngu ngốc vô dụng.