Chương 2: Anh Đừng Có Tưởng Bở

An Sơ Ngu thay váy, mặc quần áo của mình rồi đeo khẩu trang kính râm và đội nón lưỡi trai, ngụy trang xong liền theo Tịch Tranh ra khỏi hậu trường, ngồi trên một chiếc xe thương vụ màu đen đậu ở ven đường.

"Nói đi, chuyện gì?"

Bên ngoài còn đang mưa, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, An Sơ Ngu vốn không có nhiều kiên nhẫn, lại bị tiêu hao lúc nãy, bây giờ không còn bao nhiêu.

Tịch Tranh nhìn chằm chằm người phụ nữ ăn mặc quái dị này, không hiểu vì sao lúc trước đầu óc nóng lên lại đáp ứng kết hôn với cô: "Không phải em nói không biết tôi sao?”

An Sơ Ngu tháo kính râm và khẩu trang xuống, nhìn người đàn ông trước mặt, nói thật: "Tôi chỉ là... đột nhiên nhớ ra.”

Trong lòng Tịch Tranh càng buồn bực hơn.

Lời nói của cô gián tiếp chứng minh một sự thật, cô không phải cố ý giả vờ không quen biết với anh trước mặt người ngoài, mà cô thật sự không nhớ anh là ai.

Tịch Tranh ho nhẹ một tiếng, nói chuyện chính với cô.

Hứa Diệp ngồi ở ghế lái vô cùng kinh ngạc, cuộc đối thoại giữa tổng giám đốc Tịch và An Sơ Ngu càng nghe càng thấy kì lạ, hình như rất quen thuộc nhưng lại giống như không quen.

Rất nhanh, anh ta liền biết được nguyên nhân.

An Sơ Ngu dựng lên một bàn tay, ngăn cản Tịch Tranh giải thích thêm: "Tôi biết rồi, anh muốn tôi lấy thân phận vợ đi cùng anh tham gia bữa tiệc sinh nhật của vợ Madron*?”

*Madron: Mạch Đức Luân (chương đầu mình quên đổi sang tên tiếng anh)

Tịch Tranh: "Đúng vậy. ”

Biểu tình trên mặt An Sơ Ngu đã nói rõ kế tiếp cô sẽ từ chối khéo, Tịch Tranh vội vàng nói trước khi cô mở miệng: "Tôi nhớ lúc trước chúng ta đã có ước định, nếu một bên yêu cầu, bên kia phải phối hợp theo.”

Ví dụ, trường hợp ba mẹ của cả hai bên yêu cầu hai người tham dự. Cũng may, cho tới bây giờ, người lớn hai bên đều hiểu ý nhau, để mặc cho hai người sống cuộc sống của mình, không nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Lời An Sơ Ngu sắp ra khỏi miệng liền nuốt trở về, gất đầu một cái.

Tịch Tranh không ngờ cô lại dễ dàng đáp ứng như vậy: "Em đồng ý rồi?”

An Sơ Ngu: "Anh phải đảm bảo không có truyền thông ở bữa tiệc.”

"Tôi đảm bảo."

"Khi nào thì đi?"

Tịch Tranh nhìn đồng hồ: “Tầm hai tiếng nữa.”

An Sơ Ngu không còn vấn đề gì nữa, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Chúc Thúy Tây.

Chúc Thúy Tây chờ mãi không thấy bóng dáng An Sơ Ngu đâu, người trong hậu trường đã lục tục rời đi, cô ấy sắp phát điên lên rồi, cuốii cùng cũng đợi đến khi An Sơ Ngu gọi điện thoại: "Chị, chị đang ở đâu?”

An Sơ Ngu nói vị trí của mình, rồi dặn dò thêm một câu: "Lấy giúp chị một bộ lễ phục mang tới đây.”

Phía thương hiệu tặng cô hai chiếc váy, cô giao cho Chúc Thúy Tây xử lý, Chúc Thúy Tây biết đặt nó ở đâu.

Chờ cô gọi điện thoại xong, Tịch Tranh nói: "Cảm ơn. ”

An Sơ Ngu không đáp lại, thu hồi điện thoại di động bỏ vào trong túi, một tay ôm cánh tay khoanh trước ngực, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Từ diễn tập đến đi catwalk chính thức, cô bận hơn nửa ngày còn chưa ăn uống gì, nên không có tinh lực suy nghĩ gì khác.

Đợi gần một tiếng đồng hồ, Chúc Thúy Tây cầm ô, trong ngực ôm một bộ lễ phục dùng túi chống bụi bọc lại, ghé vào cửa sổ xe nhìn vào trong, không biết An Sơ Ngu có ở bên trong hay không.

An Sơ Ngu nghe được động tĩnh, đẩy cửa xe ra, Chúc Thúy Tây bị kinh hãi lui về phía sau một bước: "Chị, lễ phục chị cần..."

Ba chữ "Làm gì vậy" còn chưa nói ra, Chúc Thúy Tây đã nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh An Sơ Ngu, liền trợn tròn mắt: "Sao anh ta lại ở đây?"

An Sơ Ngu ngồi trong xe không xuống, nhận lễ phục từ trong tay cô ấy, bỏ qua câu hỏi của cô ấy, nói: "Thời gian còn lại em tự sắp xếp đi, xong rồi thì về khách sạn hội hợp với chị Tường, chị sẽ về trễ một chút.”

Chúc Thúy Tây vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào Tịnh Tranh: "Anh ta là ai vậy?”

An Sơ Ngu đặt một ngón tay lên trán Chúc Thúy Tây, đẩy đầu tò mò của cô ấy ra ngoài, đóng cửa xe lại, quay đầu nhìn về phía Tịch Tranh.

Tịch Tranh thầm hiểu, nói một tiếng "cứ tự nhiên" rồi cầm ô xuống xe.

Hứa Diệp không kịp phản ứng, bị Tịch Tranh ho khan một tiếng nhắc nhở: "Xuống xe ”

Hứa Diệp sợ hãi đi theo xuống xe, cảm xúc chấn động thật lâu chưa bình phục lại.

An Sơ Ngu hạ xuống vách ngăn, kéo rèm cửa sổ hai bên, trong khoang xe thay quần áo hoàn toàn khép kín.

Tiếng mưa tí tách tí tách, Tịch Tranh đưa lưng về phía thân xe, một tay bỏ vào trong túi quần tây, ô đen trong tay bị Hứa Diệp lấy đi, giơ lên che ở đỉnh đầu hai người.

"Tổng giám đốc Tịch, An Sơ Ngu cô ấy... Cô ấy là vợ anh à? "Mặc dù trong lòng Hứa Diệp đã có đáp án rõ ràng, nhưng lời này nói ra vẫn mang theo vài phần không thể tin.

Tịch Tranh nói: "Một tiếng trước tôi đã nói với cậu.”

Hứa Diệp kích động: "Tôi hiểu lầm rồi! Tôi tưởng ý anh nói anh là fan của An Sơ Ngu.”

Tịch Tranh trầm mặc một lát, nhìn màn mưa bên ngoài ô lạnh nhạt nói: "Trợ lý Hứa, năng lực nghe hiểu của cậu làm cho tôi hoài nghi năng lực của cậu ở các phương diện khác.”

An Sơ Ngu thay quần áo xong, liền gõ cửa sổ xe, Tịnh Tranh trở lại trong xe.

Cô buông thả mái tóc dài, lấy tay gạt lên, giống như người bên cạnh không tồn tại, từ trong túi đổ ra một đống mỹ phẩm, bắt đầu tự tẩy trang, trang điểm lại.

Chỉ khi chiếc xe khởi động, mới nhấc mí mắt lên nhìn về phía trước, nói: "Lái chậm một chút, tôi đang trang điểm."

Trang điểm đi catwalk trên mặt An Sơ Ngu không thích hợp để tham dự tiệc sinh nhật của người khác.

Hứa Diệp yên lặng giảm tốc độ xe.

An Sơ Ngu dùng kẹp lông cá mập kẹp tóc lại, hướng về phía gương to bằng bàn tay vẽ lông mày. Tay của cô thành thạo, dưới ánh mắt chăm chú của Tịch Tranh, có hoàn thành từng bước trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp.

"Tốt nhất anh nên nói trước với tôi một chút sở thích của vợ Madron kia, nếu muốn làm cho bà ấy vui vẻ, dù sao cũng phải có đề tài tán gẫu với bà ấy." An Sơ Ngu sửa sang lại đồ đạc của mình, ánh mắt không nhìn Tịch Tranh, một dáng vẻ giọng điệu công việc.

Tịch Tranh nhìn màu lấp lánh trên hai mí mắt cô: "Bà ấy là fan trung thành của em, thần tượng xuất hiện trước mặt, tôi nghĩ bà ấy sẽ không quan tâm đến đề tài gì đâu vì bà ấy thấy em đã rất thỏa mãn rồi.”

An Sơ Ngu được khen ngợi, thái độ liền có phần nhẹ nhàng: "Hợp tác này với anh rất quan trọng?”

Hiếm khi cô chịu hỏi thêm một câu, Tịch Tranh không giấu cô, cẩn thận giải thích chuyện với cô.

Công ty con mới mở dưới trướng của Duyệt Đình, chủ yếu là trang trí và thiết kế nội thất, Madron muốn xây dựng một khu nghỉ mát theo phong cách vườn Trung Quốc, muốn làm việc với nhóm Trung Quốc, và rất nhiều người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này.

Ngay sau khi thành lập Nhã Minh, việc nắm bắt hợp tác này là rất quan trọng đối với sự phát triển và danh tiếng trong tương lai.

Chuyện trên thương trường, An Sơ Ngu từ trước đến nay không có tâm tư đi tìm hiểu, chỉ biết hợp tác này rất quan trọng, nếu không Tịch Tranh sẽ không tự mình tới đây một chuyến.

Tịch Tranh sợ cô sẽ có áp lực, liền nói với cô: "Em chỉ cần đi cùng vợ Madron, những thứ khác không cần qua tâm, tôi xử lý được."

An Sơ Ngu: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý định hỏi chuyện của anh. ”

Tịch Tranh á khẩu không nói nên lời.

——

Xe thương vụ chậm rãi tiến vào một trang viên tư nhân, đêm mưa cuối tháng mười một, nhiệt độ rất thấp, từng cảm giác mát mẻ chui vào trong lòng người.

Lúc An Sơ Ngu xuống xe thì hắt hơi một cái, Tịch Tranh rất có phong độ lịch sự cởϊ áσ khoác âu phục ra, khoác lên vai cô.

Hai người được người hầu của trang viên dẫn đến phòng tiệc, Madron cùng vợ đứng ở cửa nghênh đón khách quý từ xa đến.

Bà Madron chú ý đầu tiên tới người phụ nữ đang nắm tay Tịch Tranh, kinh ngạc giơ tay che miệng, ngăn cản mình hét lên, dọa sợ thần tượng.

An Sơ Ngu buông tay Tịch Tranh ra, đi lên ôm bà Madron, chúc bà sinh nhật vui vẻ.

Tịch Tranh nhướng mày, anh thật không biết vợ của mình có thể nói tiếng Pháp lưu loát như vây. Khi ở trên xe, anh còn lo lắng, không cho cô một thông dịch viên riêng, bởi vì anh nghe nói rằng bà Madron không nói tiếng Anh tốt.

Tịch Tranh chào hỏi với Madron, hai người phụ nữ trò chuyện khá vui vẻ, từ chuyện phim đến trình diễn thời trang tối nay, đến nước hoa, mỹ phẩm chăm sóc da.

Bà Madron còn lôi kéo An Sơ Ngu đi giới thiệu với bạn bè của mình, nhờ bạn bè giúp chụp vài tấm ảnh chung.

Hứa Diệp đi theo phía sau Tịch Tranh có thể nghe hiểu tiếng Pháp, đây cũng là vì sao lần công tác này dẫn anh ta theo. Anh ta nghe An Sơ Ngu xã giao thành thạo liền cảm thấy hợp tác tối nay sẽ rất ổn.

Người ngoài đều biết tình cảm Madron và vợ ông rất đậm sâu, có thể dỗ dành vợ ông vui vẻ thì phần thắng nghiêng về bọn họ sẽ cao hơn một chút.

"Cô thật sự là vợ của cậu Tịch sao?" Bà Madron vừa thưởng thức những bức ảnh chụp chung mới ra lò, vừa tò mò hỏi An Sơ Ngu.

An Sơ Ngu có mấy bộ phim được chiếu ở nước ngoài, bà Madron rất thích và đều đã xem qua hết, bà còn tìm thêm trên mạng mấy bộ phim khác của cô, nhưng đối với cuộc sống riêng tư của cô thì bà không hiểu rõ lắm.

Khách khứa ở buổi tiệc đều là bạn bè thân thiết của Madron, như Tịch Tranh nói không có bất kỳ một phương tiện truyền thông nào, An Sơ Ngu liền hào phóng thừa nhận quan hệ với Tịch Tranh.

Bà Madron lắc đầu: "Tôi không biết cô đã kết hôn đấy."

Về nguyên nhân kết hôn, An Sơ Ngu không nói, vì hai ba câu cũng không giải thích rõ ràng được: "Hy vọng bà có thể bảo mật giúp chúng tôi, trước mắt chúng tôi không có ý định công khai.”

Yêu cầu của thần tượng, bà Madron đương nhiên là làm được, bà còn ra dấu "OK".

An Sơ Ngu cầm một ly champagne trong tay, ánh mắt quét nhìn bốn phía, Tịch Tranh đang tranh thủ từng giây từng phút nói chuyện với Madron. Lấy anh làm trọng tâm, chung quanh đều trở nên khác biệt.

Tịch Tranh dường như có cảm giác gì đó, lúc cô nhìn về phía anh, anh vừa vặn quay đầu lại, giao với tầm mắt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, An Sơ Ngu mặt không chút thay đổi uống một ngụm champagne.

Bữa tiệc tối tiến hành đến cuối cùng, vợ Madron và An Sơ Ngu nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn không muốn cô rời đi nhanh như vậy, biết được tối nay cô không có công việc bận, liền kêu cô ở nhà bà một đêm, tỏ vẻ cảm ơn.

An Sơ Ngu khéo léo cự tuyệt.

Bà Madron nói: "Lần sau gặp nhau không biết là khi nào, cô đến chúc mừng sinh nhật tôi làm bữa tiệc sinh nhật này rất có ý nghĩa, tôi muốn tiếp đãi riêng cho một mình cô. Hơn nữa, chồng tôi và cậu Tịch vẫn chưa hoàn thành công việc, chúng ta cũng có thể tiếp tục trò chuyện về bộ phim. Bộ phim mới của cô sẽ được công chiếu tại Pháp đúng không?”

Bà Madron quá nhiệt tình, An Sơ Ngu cũng khó từ chối, nhưng mà loại chuyện này không phải một mình cô có thể làm chủ.

Cô tìm Tịch Tranh, hỏi anh đã nói chuyện xong chưa.

Tịch Tranh cho rằng cô vội vã muốn đi, mặt lộ ra vẻ khó xử, suy nghĩ một chút rồi tính toán để Hứa Diệp đưa cô rời đi trước. An Sơ Ngu lại nói: "Bà Madron muốn chúng ta ở lại tối nay."

Tịch Tranh sửng sốt một chút: "Ý của cô là?”

"Nếu như anh chưa nói chuyện xong thì chúng ta có thể ở lại đây một đêm." An Sơ Ngu nói: "Chiều mai tôi bay về nước, tạm thời không có thông báo gì khác.”

Tịch Tranh cười cười: "Vậy thì cảm ơn vợ đã thông cảm.”

An Sơ Ngu nhịn xúc động trợn trắng mắt: "Là tôi và bà Madron gặp nhau muộn, bà ấy đối với bộ phim tôi diễn có cái nhìn độc đáo, hiếm khi gặp được một người hâm mộ chân thành nên tôi rất quý trọng. Không có liên quan đến anh đâu, anh đừng có tưởng bở.”

Tịch Tranh sờ mũi, đưa cho cô một ánh mắt đầu hàng lấy lòng.

——

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, An Sơ Ngu và bà Madron ở hai hành lang riêng biệt, xoay người đi vào phòng khách.

Trong phòng bật đèn, bố trí khắp nơi không sót một cái gì, khi cô đi đến bên giường, đầu óc mệt mỏi nhất thời tỉnh táo một nửa.

Bà Madron cho rằng cô và Tịch Tranh là vợ chồng chân chính, nên chỉ chuẩn bị một căn phòng, giường cũng chỉ có một cái, ở bên giường còn để bình hương điều hoà không khí.

Hương thơm ấm áp của hoa hồng tản ra bốn phía, An Sơ Ngu đỡ trán, cô hối hận đã đáp ứng ở lại.

Tịch Tranh không có ở đây, có nghĩa là cuộc nói chuyện với Madron còn chưa kết thúc.

An Sơ Ngu đi vào tắm nước ấm rồi ngã xuống giường, nhắm mắt lại, định chờ Tịch Tranh trở về sau đó thương lượng, bảo anh ngủ ở trên sàn nhà một đêm.

Cô đi giày cao gót cả ngày, lại ở trạng thái tập trung cao độ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, lúc này đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, không bao lâu sau liền ngủ thϊếp đi.

Lúc Tịch Tranh đi vào, nhìn thấy chính là hình ảnh An Sơ Ngu mặc áo ngủ nằm sấp trên giường, hai chân trắng nõn treo lơ lửng bên giường.

Anh nhẹ nhàng đi qua, ôm lấy cô dịch lên trên, kéo chăn đắp cho cô. Động tác này cũng không khiến cô cũng tỉnh dậy, có thể thấy là đã vô cùng mệt mỏi.

Tịch Tranh nặng nề thở hổn hển, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc An Sơ Ngu tỉnh ngủ không biết là mấy giờ, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đưa tay chuẩn bị bật đèn, lại sờ đến một l*иg ngực ấm áp. Cô giật mình, đầu óc nặng nề, không xác định được tình huống trước mắt là gì.