Chương 3: Quên Đi

Trong bóng tối, lúc An Sơ Ngu sờ tới, Tịch Tranh đã tỉnh rồi, anh nắm lấy bàn tay trên ngực của mình, hắng giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

An Sơ Ngu nghe được âm thanh liền nhanh chóng rút tay mình về.

Nương theo tiếng động tĩnh xột xoạt, Tịch Tranh ngồi dậy bật đèn tường, ánh đèn mờ nhạt chiếu cả căn phòng. Anh xoay người nheo mắt nhìn An Sơ Ngu.

Một tay cô che trán, áo ngủ rộng thùng thình từ đầu vai trượt xuống, trên mặt lộ vẻ mê mang vừa mới tỉnh ngủ, có thể là đang mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở đâu.

Tịch Tranh dời tầm mắt, lại hỏi một lần nữa: "Làm sao vậy?”

An Sơ Ngu thu hồi suy nghĩ lại, thấy rõ hiện thực cô đang ở nhà người khác làm khách, không phải ở trong phòng khách sạn. Cô nuốt nước miếng một cái, giọng nói hơi khàn khàn: "Ai cho anh ngủ trên giường?"

Tịch Tranh bật cười, xuất phát từ quý ông, anh vẫn không nhìn cô: "Trong phòng chỉ có một cái giường, không ngủ trên giường, em bảo tôi ngủ ở đâu?”

An Sơ Ngu không lưu tình nói: "Sàn nhà.”

Tịch Tranh lần này thật sự cười ra tiếng: "Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chúng ta tốt xấu gì cũng đã làm vợ chồng nửa năm, em nhẫn tâm như vậy sao?” An Sơ Ngu không thèm nhìn anh đùa giỡn, tầm mắt nhìn quanh trong phòng.

Tịch Tranh bước xuống giường, hỏi cô: "Muốn gì?”

An Sơ Ngu gãi tóc, mắt nhắm nghiền lại, chóp mũi quanh quẩn mùi hoa hồng nồng đậm, quấy nhiễu tâm tình khiến cô có chút phiền não: "Khát nước."

Tịch Tranh không nói hai lời liền đi tìm nước cho cô.

Chỉ chốc lát sau, anh bưng tới một ly nước ấm, đặt vào trong tay An Sơ Ngu, nghe cô hỏi mấy giờ, anh ngước mắt nhìn lướt qua đồng hồ: "Hơn hai giờ sáng.”

Khuỷu tay An Sơ Ngu chống lên mặt giường, nửa nằm nhận lấy ly nước, ngửa cổ uống hơn phân nửa ly nước.

Ánh mắt Tịch Tranh như có như không xẹt qua người cô, đầu óc có chút trống rỗng, ngay cả biểu tình cũng hơi dao động, tim đập nhanh so với lúc bình thường rất nhiều.

Anh nhận lấy ly An Sơ Ngu đưa tới tiện tay đặt ở trên tủ.

Cô vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, uống nước xong liền ‘đùng’ một tiếng ngã nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, không hề cảm thấy cổ áo ngủ đang bị mở rộng.

Ánh mắt Tịch Tranh không biết nhìn đi đâu, giống như khúc gỗ nằm trên giường, không xác định được cô đã ngủ liền chưa, khẽ nhẹ giọng hỏi: "Thật sự để tôi ngủ trên sàn nhà hả?”

An Sơ Ngu không trả lời.

"Em không trả lời, xem như đã đồng ý cho tôi ngủ trên giường." Tịch Tranh xốc chăn lên, nằm bên cạnh cô như trước.

Anh lẳng lặng đợi vài giây, trong lòng tính toán nếu cô chưa phản ứng, anh sẽ tắt đèn tiếp tục ngủ.

Đúng lúc này, mí mắt An Sơ Ngu giật giật, cho thấy cô vẫn chưa ngủ. Tịch Tranh nhìn chằm chằm cô, thấy cô mở mắt ra, lập tức nói: "Tôi tưởng em ngủ rồi.”

Cổ họng An Sơ Ngu có nước chảy qua nên trong trẻo không ít: "Anh quá ồn ào.”

Tịch Tranh: "..."

Anh luôn là người nói ngắn gọn, mà cô lại chê anh ầm ĩ?

Tịch Tranh mím môi trầm mặc không nói, tầm mắt lưu luyến trên mặt cô. Nửa năm không gặp, cô ngay cả mặt anh cũng không nhớ, còn anh đối với cô một chút cũng không xa lạ, vì hàng ngày đều nhìn thấy ảnh của cô trên mạng.

Lần đầu tiên anh ở gần cô như vậy, dường như có thể hiểu được sự mê muội của những người trên mạng đối với tướng mạo của cô. Anh công nhận ngay cả cọ vẽ cũng không thể vẽ được khuôn mặt thanh tú như vậy. Thướng nói Kiều Lục Phi kia có diện mạo khí chất tương tự với cô, nhưng trong mắt anh bất kể Kiều Lục Phi hay là những người khác đều không ưa nhìn như An Sơ Ngu ở trước mặt.

"An Sơ Ngu, nếu như nhớ không lầm, là lúc trước em tìm tới tôi, kêu tôi cưới em."

"Ừ?" An Sơ Ngu không thích ứng được đêm khuya nằm trên giường nói chuyện phiếm với một người khác phái xa lạ, mặc dù người khác phái này là chồng trên danh nghĩa của cô: "Anh muốn nói cái gì?”

"Tại sao?" Ánh mắt Tịch Tranh di chuyển xuống, dừng lại trên môi cô, vừa mới uống nước nên cánh môi cô thoạt nhìn rất ẩm ướt.

Lời nói của anh ngắn gọn, nhưng An Sơ Ngu nghe hiểu: "Vấn đề này anh nên đi hỏi An Trí Hòa, là ông ấy vừa ý anh làm con rể. ”

Liên hôn gia tộc, đương nhiên là do gia chủ định đoạt.

Tịch Tranh không cam lòng hỏi: "Còn em thì sao? Dù không hài lòng cũng không phản kháng sao? Tôi cảm thấy em không phải là người dễ nhẫn nhịn như vậy.” Anh thấy cô còn định tát Kiều Lục Phi kia mà.

An Sơ Ngu không muốn nói rõ với anh, quay mặt im lặng.

Tịch Tranh đẩy cô một cái: "Này, em ngủ rồi à?”

An Sơ Ngu không kiên nhẫn: "Miệng của anh không im được thì lăn xuống.”

Tịch Tranh khẽ chậc chậc một tiếng, đang nói rất suôn sẻ, sao lại trở mặt như vậy chứ: "Tôi muốn nhắc nhở em, áo ngủ em mặc… đừng nói là tôi cố ý chiếm tiện nghi của em.”

An Sơ Ngu ngẩn ra, kéo áo che đi bả vai trần trụi, tức giận lườm anh một cái.

Tịch Tranh nhếch khóe miệng, tắt đèn tường, nói nhỏ: "Chúc ngủ ngon.”

Trong bóng tối, An Sơ Ngu không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể dựa vào giọng điệu của anh phán đoán ra nụ cười trêu tức của anh. Cô đột nhiên có một cơn tức giận không thể nói trước, không chút suy nghĩ liền đá anh một cước.

Tịch Tranh khẽ úi một tiếng, ở trong chăn chính xác bắt lấy đôi chân nhỏ của cô: "Tôi làm gì chọc em nữa à?”

An Sơ Ngu muốn thu chân lại, lại phát hiện bị anh nắm rất chặt, cô thử hai lần nhưng không cách nào thoát ra được, hơi thở cảm thấy có chút không ổn: "Buông ra.”

"Em cam đoan sẽ không đá tôi nữa thì tôi buông."

An Sơ Ngu không muốn ở thế dưới nên không dễ dàng thỏa hiệp.

Tịch Tranh nhìn thấu cô, kiên quyết nói: "Tôi không buông.”

An Sơ Ngu tức giận, xoay người quấn túm cùng một chỗ với anh. Một tay anh vòng qua lưng cô, giữ eo cô dễ dàng xoay chuyển vị trí của hai người.

Tiếng mưa đã sớm ngừng lại, bốn phía một mảnh yên tĩnh, tiếng động chạm quần áo hết sức rõ ràng.

Không biết vì sao, Tịch Tranh đột nhiên nghĩ đến hai cánh môi mềm mại của An Sơ Ngu vừa nhìn một lúc trước, khi đó anh cảm thấy cổ họng khô khốc, căng thẳng, lúc này gần gũi với cô, cảm giác khác thường này càng sâu.

Tịch Tranh ma xui quỷ khiến đè gáy An Sơ Ngu xuống, ngửa đầu hôn lên môi cô, không trải qua quá nhiều suy nghĩ và rối rắm, anh làm nụ hôn này sâu thêm.

An Sơ Ngu như trong mộng mới tỉnh, hai tay dùng sức đẩy anh ra: "Anh điên rồi!”

Tịch Tranh thở đều đặn, lẩm bẩm: "Có thể.”

An Sơ Ngu lướt qua anh bật đèn trong phòng, tức giận nhìn về phía anh. Anh không có áy náy như cô dự đoán, trái lại còn rất bình tĩnh nhìn cô, con ngươi đen nhánh phản chiếu khuôn mặt cô.

Ngay khi Tịch Tranh cho rằng cô sẽ bóp chết anh, hay cô không cam lòng yếu thế mà hôn lại, giống như muốn hòa giải với anh, hoặc là xoay chuyển một ván.

Tịch Tranh cảm thấy bất ngờ với kết quả này, chỉ run lên một giây liền giành lại quyền chủ động.

Hai người rõ ràng đang làm chuyện thân mật, lại phảng phất như là quan hệ đối địch, ai cũng không chịu nhận thua, anh hôn tôi một cái, tôi nhất định phải phản kích lại, nếu không chính là bại dưới tay đối phương.

Thế nhưng, dây dưa đến cuối cùng cũng không phân biệt được rốt cuộc ai là người thắng.

Tịch Tranh nhịn không được cười một tiếng, cô thật đúng là một người phụ nữ háo thắng, một chút cũng không chịu thua.

Đến khi quá thân mật, anh dùng bàn tay đỡ đầu cô, để cho cô nhìn mình: "Vợ xinh đẹp của tôi, làm phiền cô tốn chút tâm tư nhớ kỹ mặt tôi, đừng quên nữa..."

Nói xong, Tịch Tranh lại hôn cô.

Lúc này An Sơ Ngu mới biết được người đàn ông này thù dai thế nào. Cô không nhận ra anh trong phòng thay đồ, bề ngoài anh lại làm bộ như không có gì, chỉ là vì chờ thời cơ tìm lại danh dự.

Sau khi kết thúc, Tịch Tranh ôm cô, trên cơ thể hai người đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng, dính cùng một chỗ lúc lạnh lúc nóng.

An Sơ Ngu mệt đến đau đầu, không muốn nhìn anh dù một cái liếc mắt.

Tịch Tranh cười nói: "Em nhận thua à?”

An Sơ Ngu đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Bệnh thần kinh! Anh là một tên biếи ŧɦái.”

Tịch Tranh không phản bác lời này, một lúc lâu sau, lẩm bẩm một câu bên tai cô: "Vậy cũng phải cho tôi cơ hội biếи ŧɦái chứ." Hễ cô lộ ra một tia cảm xúc mâu thuẫn, anh cũng sẽ không lôi kéo cô làm đến bước này.

Nghỉ ngơi xong, Tịch Tranh ôm cô đi tắm rửa, cô tỏ vẻ không vui muốn từ chối, nhưng cô thật sự không còn sức lực, đành phải tùy ý để anh lau sạch sẽ cho mình rồi trở lại giường.

An Sơ Ngu nhìn khăn trải giường lộn xộn mà đầu muốn to lên, mới ý thức được đây là đang ở nhà người khác.

Cô muốn nói, không phải Tịch Tranh điên rồi, là An Sơ Ngu cô điên rồi mới đúng!

Nếu không điên, làm sao cô lại cùng Tịch Tranh... Làm một chuyện vô lý như vậy.

Tịch Tranh từ phòng tắm đi ra, bộ dáng sảng khoái, mái tóc ngắn hơi ẩm ướt trước trán được vén lêи đỉиɦ đầu, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, giữa lông mày bởi vì thoả mãn mà giãn ra, ánh mắt nhìn chăm chú vào An Sơ Ngu, không hiểu sao cô lại thay đổi vẻ mặt, giống như làm sai chuyện gì đó.

Anh nhíu mày, đi đến bên giường ngồi xuống, tay vừa muốn chạm vào mặt cô thì cô đã nghiêng đầu né tránh.

Bàn tay của Tịch Tranh duỗi đến một nửa trên không trung thì dừng lại ba giây, chống lên giường: "Vẻ mặt của em rất khó khiến tôi không hoài nghi là em đã hối hận rồi. An Sơ Ngu, chúng ta là vợ chồng có chứng nhận hợp pháp, cũng không phải là quan hệ bậy bạ, em rối rắm cái gì chứ?”

An Sơ Ngu nghĩ thông suốt, gật đầu, quả thật không nên rối rắm, cô kéo chăn quay đầu ngủ.

Tịch Tranh nhìn bóng dáng cô, cảm thấy mình bị xem nhẹ.

——

Sáng hôm sau, khi Tịch Tranh tỉnh ngủ, tay sờ sang bên cạnh, vị trí kia đã trống rỗng, đầu óc mơ hồ của anh nhất thời tỉnh lại, xuống giường tìm một vòng.

Trong phòng không còn An Sơ Ngu, đồcủa cô cũng biến mất theo luôn. Cuối cùng Tịch Tranh tìm được một tờ giấy ghi chú trên tủ bên cạnh giường, không biết xé xuống từ đâu, mép viền lệch lạc, trên đó có mấy chữ ít ỏi.

To Tịch Chinh:

Đi trước đây.

Tịch Tranh nhìn chằm chằm hai chữ đầu tiên, tức giận đến ngực phập phồng, hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Được lắm.

Cô vợ giỏi của anh, đầu tiên là không nhớ rõ chồng của mình trông như thế nào, đến bây giờ ngay cả tên chồng cũng không rõ ràng, dám viết sai chính tả.

Ngón tay Tịch Tranh búng một cái, tờ giấy ghi chú kia giống như phi tiêu bay ra ngoài, xoay tròn trên không trung hơn phân nửa vòng rồi rơi vào một góc nào đó trong phòng.

Anh chỉnh sửa lại quần áo, chuẩn bị rời đi, thì vô tình nhìn thấy ở bên gối có một sợi dây màu vàng tinh tế, anh khom lưng, dùng hai ngón tay cầm lên, nhìn kỹ thì ra là vòng tay.

Không thể nghi ngờ, là của An Sơ Ngu làm rơi.

Tịch Tranh im lặng nở nụ cười, rốt cục cũng tìm được lý do liên lạc với người phụ nữ kia rồi.

Anh hầu như không do dự, vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động ra, không bao lâu liền tìm đến số điện thoại cá nhân của An Sơ Ngu. Đây là lúc trước tìm luật sư soạn thảo thoả thuận trước hôn nhân, để tạo điều kiện cho cả hai bên thương lượng điều kiện nên đã để lại thông tin liên lạc.

Tịch Tranh thử tìm kiếm WeChat thông qua số điện thoại, không nghĩ tới thật sự có thể tìm được.

Anh suy nghĩ một lúc, chỉnh sửa một đoạn yêu cầu thêm bạn bè rồi gửi đi.