Chương 16: Em Ghen Sao?

An Sơ Ngu về đến nhà cởϊ áσ khoác ra, tháo khẩu trang ném vào thùng rác cùng với bó hoa hồng kia. Rầm một tiếng, bởi vì hoa quá nặng nên đã đẩy ngã cả thùng rác.

Cô bực bội không thèm dùng tay mà đưa chân đỡ lên..

An Sơ Ngu đến phòng vệ sinh rửa mặt, cô tháo cột tóc xuống và ngẩn người nhìn gương vài giây, sau đó cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Tịch Tranh.

Cô không thể chờ đợi một giây nào nữa, cô muốn chất vấn anh.

Bên kia kết nối rất nhanh, giọng cười của người đàn ông xuyên qua sóng điện thoại truyền đến: "Nhận được hoa chưa?”

An Sơ Ngu chống một tay lên bồn rửa mặt, cô cúi đầu xuống, mi mắt thật dài phủ xuống che lấp đôi mắt lạnh lùng, vừa mở miệng đã nói với giọng điệu hùng hổ bức người: "Tịch Tranh, anh có ý gì?”

Tịch Tranh đang nghĩ đến dáng vẻ cô nhận được hoa, không để ý tới giọng điệu của cô, vẫn đầy ý cười nói: "Tặng hoa hồng là có ý gì, em không biết sao?”

Cô không phải là một người hiện đại, nên vẫn cần phải hỏi câu hỏi này.

Hai người nói hiển nhiên không phải một chuyện, An Sơ Ngu không muốn vòng vo với anh nữa mà nói thẳng: "Kiều Lục Phi là người anh nuôi ở bên ngoài à? Lấy tài nguyên phim dỗ dành tình nhân, rồi tặng bó hoa cho chính cung bồi tội? Tịch Tranh, anh cũng tính toán hay lắm.”

"Em nói ai?" Ý cười trên môi Tịch Tranh nhạt dần: "Kiều Lục Phi? Cô ta liên quan gì đến tôi?”

An Sơ Ngu nhìn vào gương, ánh mắt lạnh như gió đêm vô cùng lạnh lẽo ở bên ngoài, cô kiên nhẫn kể lại chuyện nghe được từ đạo diễn Phùng.

Tốc độ nói của cô rất nhanh, không dừng lại ở giữa, nhưng Tịch Tranh nghe rõ từng chữ.

"Tôi chết rồi..." Tịch Tranh không cảm xúc nói.

An Sơ Ngu không nói.

"Tôi là bị em đổ oan đến chết." Tịch Tranh bổ sung những lời còn chưa nói hết: “Tôi không biết đạo diễn Phùng và tổng giám đốc Tần trong lời của em nghe được tin từ đâu, nhưng giữa Kiều Lục Phi và tôi không có nửa xu quan hệ là sự thật.”

Một lúc sau, An Sơ Ngu vẫn không lên tiếng, Tịch Tranh tức giận đến không thở được, ho khan vài tiếng trong điện thoại. Sáng hôm đó tuy rằng anh hạ sốt, nhưng triệu chứng của bệnh cảm vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cổ họng anh hơi ngứa nên không nhịn được phải ho khan vài cái.

Tịch Tranh nói lớn lên nhưng lại không cẩn thận mà hét đến vỡ giọng: "An Sơ Ngu, ở trong mắt em, tôi chính là loại người không đứng đắn à? Ngay cả chuyện nɠɵạı ŧìиɧ cũng làm được?!”

Ban đầu An Sơ Ngu cũng không muốn tin tưởng, nhưng lời của đạo diễn Phùng không thể nào sai được, hơn nữa Thẩm Tường nói rất chắc chắn, nếu như không phải thật, tổng giám đốc Tần sẽ không cho Kiều Lục Phi tài nguyên tốt như vậy. Còn nữa, trong hậu trường trình diễn thời trang Paris, Tịch Tranh đột nhiên xuất hiện trong phòng thay đồ, nắm chặt cổ tay cô, hành động này chẳng khác nào giải vây cho Kiều Lục Phi.

“An Sơ Ngu, em nói gì đi chứ!”

Tịch Tranh không phải là không có tính cách khác người. Trái lại, đổi lại là người khác, mặc kệ cô là ai, dám nhăn mặt, anh không chỉ không tỏ vẻ thân thiện, còn có thể khiến người đó chịu không nổi.

Đối mặt với An Sơ Ngu, anh nhiều lần nhẫn nại, lúc này khí huyết dâng trào cũng không nỡ nói một câu nặng nề: "An Sơ Ngu, em trả lời tôi. Ở trong lòng em, tôi có phải là người như vậy hay không?”

So với khí thế lẫm liệt của anh, An Sơ Ngu có chút chột dạ.

Nửa ngày cô nói không nên lời, cũng đoán được có thể cô đã hiểu lầm anh.

An Sơ Ngu nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Thực xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh. "Là cô sai, cô sẽ nhận, và chân thành xin lỗi.

Tịch Tranh không trả lời cô, cúp điện thoại.

——

An Sơ Ngu gọi đồ ăn ngoài, cô kêu người đặt ở bên ngoài, hai phút sau sẽ ra ngoài lấy, vẫn là bữa ăn giảm cân thoạt nhìn không muốn ăn, một hộp xanh mướt, có thêm vài hạt ngô và ức gà.

Cô ngồi một mình trước bàn ăn, vừa đọc kịch bản vừa gặm lá rau.

Một bữa cơm nhai kỹ chậm nuốt kỹ hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong, An Sơ Ngu thu dọn xong hộp nhựa chuẩn bị vứt đi thì nhìn thấy hoa hồng trong thùng rác, vẫn nở diễm lệ, lại bị vứt bỏ vô tình như vậy.

Vẻ mặt cô cứng đờ một giây, chịu đựng sự khó chịu ôm hoa hồng lên, may mắn trong thùng rác không có rác gì khác, chỉ có một cái khẩu trang.

An Sơ Ngu tìm ra một cái bình thủy tinh miệng rộng, đổ nước sạch, tháo giấy gói hoa ra, cắm từng cành từng cành vào.

Điện thoại di động vang lên, An Sơ Ngu cầm một nắm hoa còn lại bỏ vào bình hoa, rồi xoay người đi nghe điện thoại.

Thẩm Tường vẫn quan tâm đến chuyện thử vai: "Em đã hỏi Tịch Tranh chưa? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Chúc Thúy Tây nói đúng rồi, là hiểu lầm, anh ấy không liên quan đến Kiều Lục Phi." An Sơ Ngu thở dài, biết rõ ràng chỉ là hiểu lầm, nhưng tâm trạng của cô dường như cũng không khá hơn nhiều.

Cô và Tịch Tranh có xem như là cãi nhau không? Thực tế, cũng không có một cuộc cãi vã quá mức, có lẽ chỉ gọi là chiến tranh lạnh.

Thẩm Tường im lặng hai giây, chần chờ nói: "Nếu đã như vậy, Kiều Lục Phi dùng phương pháp gì để lấy được tín nhiệm của tổng giám đốc Tần, làm cho tổng giám đốc Tần cho rằng cô ta và Tịch Tranh có liên quan nhau.”

An Sơ Ngu: "Em cũng không rõ cô ta bịa đặt như thế nào.”

Lời vừa nói ra, cô nghe thấy tiếng Thẩm Tường thở ra, có lẽ là thở phào nhẹ nhõm: "Hiểu lầm thì tốt rồi, bằng không thật đúng là không có cách nào.”

Kết thúc cuộc điện thoại, An Sơ Ngu cầm kịch bản lên, lật xem từng trang một.

Khi đọc tới cảnh nam nữ chính trong phòng tắm, vẻ mặt cô không được tự nhiên, lại liên tưởng đến câu nói kia của đạo diễn Phùng "Nghe lão Giang nói trong diễn xuất cô có một khuyết điểm", cô liền hiểu vì sao đạo diễn Phùng lại trêu ghẹo cô như vậy.

Kịch bản cô chưa đọc xong, theo đạo diễn Phùng nói, trong đó có hai cảnh cần cô cân nhắc kỹ lưỡng, chắc hẳn đây là một trong số đó, như vậy một kịch bản khác...

Suy nghĩ vừa chuyển đến đây, chuông điện thoại di động lại vang lên, kéo lại suy nghĩ của An Sơ Ngu. Cô giật mình, đặt kịch bản lên bàn, cầm điện thoại lên, nhìn thấy số người gọi hiện trên màn hình: Tịch Tranh.

An Sơ Ngu do dự vài giây, nhận điện thoại: "Alo.”

"Mật khẩu thang máy là bao nhiêu?"

"Cái gì?"

"Tôi ở dưới lầu, không muốn tìm quản lý đăng ký nữa."

Thang máy chung cư cần người ở nhập mật khẩu hoặc quét dấu vân tay mới có thể khởi động, không thì phải giống như lần đầu tiên anh tới, đăng ký thông tin cá nhân với nhân viên quản lý, được hộ gia đình cho phép, để quản lý giúp quẹt thẻ thang máy, nhấn thang máy.

An Sơ Ngu kinh ngạc đứng lên khỏi sofa, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài: “Anh nói anh đang ở dưới lầu?”

Tịch Tranh cười nhạt, lời nói không có chút nhiệt độ: "An Sơ Ngu, em bị điếc à? Mỗi lần tôi nói một lời, em đều hỏi lại.”

An Sơ Ngu nghẹn họng, sửng sốt một lúc lâu, mới nói mật mã cho anh.

Không bao lâu, Tịch Tranh đi thang máy tới, đứng bên ngoài gõ cửa vài cái. An Sơ Ngu mơ hồ cảm giác sự phát triển thoát khỏi dự đoán của cô, nhưng mà người ở ngoài cửa, cô cũng không có khả năng tránh không gặp.

Cô ổn định lại, mở cửa, thò ra nửa người, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh: "Muộn rồi tìm tôi có chuyện gì?”

An Sơ Ngu nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi phát bệnh, cuối cùng anh cũng biết mặc dày một chút, áo len cổ cao màu đen cùng áo khoác lông dài làm nổi bật làn da đặc biệt trắng nõn, màu môi hơi nhạt và khá khô. Một tay anh đút túi, một tay chống khung cửa, rũ mắt nhìn cô, há miệng còn chưa kịp nói gì đã ho trước.

Tịch Tranh nắm chặt tay đặt lên môi, kìm nén tiếng ho khan, cuối cùng chỉ phát ra ho khan buồn bực, hơi có tiếng mũi.

An Sơ Ngu thỏa hiệp lui về phía sau một bước, để cho anh vào nhà.

Tịch Tranh bước lên, chặn cửa đóng lại ở sau lưng, bàn tay rút ra khỏi túi, buông xuống bên cạnh: "Tôi cảm thấy có một số lời vẫn là nói trước mặt em mới được.”

Ánh mắt An Sơ Ngu né tránh: "Không cần, tôi tin anh nói thật.”

"Lúc trước không tin, sao bây giờ lại tin?" Ngữ khí Tịch Tranh rất nhạt, hầu như không có cảm xúc phập phồng.

An Sơ Ngu nhất thời không tiếp lời, tay trái khoác cánh tay phải, ngước mắt liếc nhìn mặt anh: "Tôi đã nói xin lỗi anh rồi, là tôi không hiểu rõ. Hơn nữa, chuyện này không phải là suy đoán chủ quan của tôi, đạo diễn Phùng không cần phải lừa gạt tôi.”

Tịch Tranh nhếch môi, cười như không cười: "Đã úp nồi lên đầu tôi, bây giờ còn cho là lỗi của tôi à?”

"Nếu như anh hiểu như vậy thì tôi cũng không còn cách nào."

"Lời này của em thật giống con gái cặn bã."

An Sơ Ngu nghe ra anh chỉ là đang nói giỡn, nên không tức giận, tầm mắt di chuyển ngắn liền dễ dàng chạm vào anh. Ánh mắt của anh nhìn như sâu thẳm, mang theo một sự vô tội, còn cô trái lại giống như đã mắc sai lầm lớn.

An Sơ Ngu mở miệng, tiếng nói giấu kín ở bên môi.

Tịch Tranh nhìn ra cô có chuyện muốn nói, nhướng mày, giọng nói mềm nhũn không ít: "Muốn nói cái gì thì nói, tôi không ngăn em.”

An Sơ Ngu gạt tầm mắt đi, thốt lên: "Lần trước ở Paris, tôi nhớ anh đã ra tay ngăn cản bàn tay tôi giúp Kiều Lục Phi, nên tôi có sinh ra hiểu lầm cũng không phải chỉ là lỗi của tôi.”

"An Sơ Ngu, em bị ngốc à?" Tịch Tranh vừa mới hạ hoả lại bị nhóm lên lại, tức giận trừng mắt, nhịn không được đưa tay bóp cổ cô, nhưng không dùng nhiều lực, ngón tay cái chỉ chống lên cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh: "Kiều Lục Phi hiểu lầm tôi giúp cô ta thì thôi đi, ngay cả em cũng hiểu lầm. Tôi giúp cô ta là vì không muốn có chuyện lớn gây bất lợi cho em.”

"Tôi bảo trợ lý canh giữ ở ngoài phòng thay quần áo, không ai xông vào, cũng sẽ không có chuyện lớn gì."

"Em bao nhiêu tuổi, còn đánh nhau với người khác? Chuyện này rõ ràng có cách xử lý tốt hơn." Bàn tay Tịch Tranh đặt trên vai cô, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cong môi cười: "Em ghen sao?”

An Sơ Ngu hơi nghiêng đầu, híp mắt, vẻ mặt như nói "Anh đang nói nhảm gì vậy".

"Em nghĩ rằng tôi đang giúp Kiều Lục Phi, cho nên đã ghen." Tịch Tranh vừa nói vừa cười mà chỉ rõ ra điều này.

Môi An Sơ Ngu mím lại, tỏ vẻ phục anh rồi.

Bệnh hoang tưởng của anh nghiêm trọng hơn cô nghĩ.

"Tôi không có. Tùy anh nghĩ như thế nào,” An Sơ Ngu nói.

Tịch Tranh cũng không tranh luận với cô: "Trên đường tới đây tôi đã cẩn thận nhớ lại một phen. Điều duy nhất có thể nghĩ tới chính là ngày em và ảnh đế Quý ăn tối, tôi cùng bạn bè tụ tập ăn tối ở bên ngoài, lúc kết thúc vừa vặn gặp Kiều Lục Phi. Cô ta chạy đến trước mặt tôi và nói những câu không giải thích được. Lúc ấy cô ta đi với một đám người, trong số đó có tổng giám đốc Tần của tập đoàn Quảng Hải.”

An Sơ Ngu không thể tin nói: "Chỉ bởi vì điều này thôi à?”

"Nếu em không tin, có thể hỏi bạn tôi." Bàn tay đặt trên vai An Sơ Ngu một lần nữa nắm lấy đốt sống của cô vuốt ve, nghiêm túc nói: "Nói lại lần nữa, tôi vô tội.”

"Anh buông tôi ra trước đi." An Sơ Ngu cau mày gỡ cổ tay anh ra.

Không biết anh lấy đâu ra tật xấu thối này nữa, lúc nói chuyện cứ thích động tay động chân.

Tịch Tranh không chỉ không buông, mà còn khóa cô chặt hơn, kết quả của cảm lạnh chưa lành là giọng nói khàn khàn hơn bình thường, anh nói: "Em có biết bây giờ tôi muốn làm gì không?”

Cách anh quá gần, An Sơ Ngu ngửi được một cỗ hương vị nhàn nhạt quen thuộc, từng lưu lại trên gối đầu và chăn của cô, không hình dung được. Giống như mặt trời mọc sau khi tuyết rơi, mùi phơi trên thực vật, có một chút hương thơm tươi mát.

Cổ họng Tịch Tranh khô, lại bắt đầu ho khan không ngừng, đứt quãng nói: "Muốn hôn em, nhưng mà, bệnh cảm của tôi vẫn chưa hết.”

Tai phải An Sơ Ngu bị tiếng ho của anh phả ra nóng rực, phủ lên một màu hồng.