Chương 35: Hồi Tưởng Vọng Hương Đài 1

Hứa Ứng và Ngoan Thất đứng từ xa mà vẫn ngửi thấy mùi thịt, bọn họ vốn đang đói tới mức bụng sôi ùng ục, giờ càng thấy khó chịu.

Rất nhiều người dáng dấp kỳ quái đang ăn cơm uống rượu trong quán, Hứa Ứng liếc mắt nhìn vào, trong lòng nghiêm nghị.

Thứ mà khóe mắt y chứng kiến không phải người mà là từng bộ xương trắng ngồi đó ăn ăn uống uống, còn cơm nước trên bàn là những vật như tim người não người.

Hứa Ứng và Ngoan Thất bước đi giữa ánh mắt kỳ quái của đám khách khứa trong quán rượu, một bộ xương trắng trong quán hỏi: “Bọn chúng đi đâu thế?”

Một lão quỷ đáp: “Vọng Hương đài.”

“Không thể đi tiếp được, qua Vọng Hương đài, chứng kiến cố hương là không thể trở về dương gian được nữa.”

Lão quỷ kia lẩm bẩm: “Bọn chúng nên ở lại đây như chúng ta, để chúng ta ăn máu thịt của bọn chúng, biến thành cô hồn dã quỷ như chúng ta chứ không phải đi sâu vào trong chịu chết...”

Sương mù phía trước càng lúc càng dày đặc. Trong làn sương mù màu xanh, hình ảnh tường trắng ngói xanh đập vào mắt Hứa Ứng, đây là một con đường, lòng đường khá rộng, hai bên đều là cửa hàng cũ kỹ.

Hứa Ứng nhìn con đường này, chỉ cảm thấy hơi quen thuộc, thế nhưng y tin chắc mình chưa bao giờ tới nơi này.

Lúc này tiếng đọc sách sang sảng vọng tới, Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, âm thanh tới từ một lớp học tư thục, Hứa Ứng đứng bên cửa sổ lớp học tư thục, nhìn vào trong, chỉ thấy trong lớp học tư thục có hơn hai mươi đứa trẻ, đang lúc lắc cái đầu đọc sách.

Tiên sinh của lớp học tư thục này là một nam tử trẻ tuổi, trông chỉ khoảng hơn hai mươi chưa tới ba mươi.

Hứa Ứng nhìn gương mặt hắn, cảm thấy hơi quen thuộc nhưng không nhớ ra mình từng gặp lúc nào.

Một lát sau, tan học, lũ trẻ chạy ào ào ra khỏi lớp học, cực kỳ huyên náo.

Nữ chủ nhân của lớp học tư thục bước ra, mặc một bộ váy trắng, là một cô gái dịu dàng điềm tĩnh, xoa đầu mấy đứa trẻ với vẻ cưng chiều.

Hứa Ứng thầm nghi hoặc, cô gái này cũng tạo cho y một cảm giác quen thuộc, nhưng y không nhớ mình gặp người này khi nào.

Cô gái kia chú ý tới Hứa Ứng, cười hỏi: “Thiếu niên, ngươi tìm ai?”

Hứa Ứng lắc đầu nói: “Đi ngang qua. Xin hỏi, cô có biết làm sao để ra khỏi nơi này không?”

Cô gái kia giơ tay chỉ đường cho y, Hứa Ứng cảm ơn, đi theo hướng cô gái vừa chỉ.



Cô gái kia nhìn theo bóng lưng y rời khỏi, gọi một đứa trẻ tinh nghịch tới: “A Ứng, đừng chạy xa, sắp ăn trưa rồi!”

“Con biết rồi mà mẹ!” Đứa trẻ nghịch ngợm kia chạy qua bên cạnh Hứa Ứng, va vào chân y một cái.

Hứa Ứng ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Y đột nhiên quay đầu lại, lớp học tư thục và con đường kia tiêu tan như làn khói.

Y nhìn đứa trẻ phía trước, đứa trẻ dừng bước, quay đầu lại, giống hệt y khi còn nhỏ.

Đứa bé mỉm cười, thân hình cũng tiêu tan như sương khói.

Chỉ trong chớp mắt, Hứa Ứng rơi lệ đầy mặt.

“A Ứng, ngươi làm sao vậy?” Xà yêu Ngoan Thất phát hiện y dừng chân, không hiểu gì cả lên tiếng hỏi.

“Ta thấy cha mẹ ta.”

Hứa Ứng đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Nhưng ta không nhận ra bọn họ. Ta không nhận ra bọn họ...”

Y đặt quả chuông lớn xuống, ngồi xổm dưới đất, che mặt hạ giọng nức nở: “Ta không nhớ được dáng vẻ của bọn họ, ta cũng không nhớ được tên của họ, ta vừa gặp lại họ nhưng lại không nhận ra họ...”

Ngoan Thất dựa người bên cạnh y, vỗ về bả vai thiếu niên, hạ giọng nói: “A Ứng, chúng ta đi tiếp thôi.”

Hứa Ứng lặng lẽ đứng dậy, đi theo hướng cô gái kia vừa chỉ.

Con đường phía trước vừa dài vừa hiểm trở, là một lối đi gồ ghề.

Bên cạnh còn có một con đường lớn bằng phẳng, Hứa Ứng không đi theo đường lớn mà đi theo lối nhỏ khó đi.

“Dừng bước!” Một đám thần linh nhanh chóng truy đuổi tới cạnh quán rượu, đột nhiên một nam tử áo xám trong đó trầm giọng nói: “Phía trước chính là Vọng Hương, chúng ta đi vòng qua thôi!”

Nam tử áo xám kia tuy trông tuổi tác không lớn, nhưng thân thể cực cao, phải tới trượng ba trượng bốn, trên trán mọc ra sừng rồng, ngón tay cũng có móng vuốt sắc bén, không giống nhân loại.

Một vị thần linh nói: “Thạch Long Tử tiền bối, nếu vào Vọng Hương thì sao?

Nam tử áo xám kia chính là Thạch Long trong Ninh Viễn Văn Miếu, cũng là một vị thần thánh.



Ninh Viễn Văn Miếu có quy mô rất lớn, hương hỏa dồi dào, thờ cúng Chí Thánh Tiên Sư. Hai phía trước sau của chính điện trong Văn Miếu có bốn cái cột đồng, trên cột đồng có bốn con rồng đá quấn quanh, được điêu khắc bằng loại đá cứng rắn nhất.

Văn Miếu có hương hỏa hưng thịnh, cho nên bốn con rồng đá này cũng dần dần có thần thông!

Bốn con rồng hấp thu hương hỏa đã được bốn trăm năm, mỗi con đều có thành tựu bất phàm, luyện thành Kim Thân. Nam tử áo xám tên là Thạch Long Tử, là một trong bốn con rồng đá.

Thạch Long Tử ánh mắt lấp lóe nói: “Vọng Hương không nằm trong phạm vi quản lý của Âm Đình, cực kỳ thần bí, nghe đồn nếu đi vào trong đó sẽ thấy cố hương của bản thân. Nơi đó xen giữa cõi âm và dương gian, chỉ hơi bất cẩn một chút thôi là không thể trở về, biến thành cô hồn dã quỷ!”

Lúc này, một giọng nói lại vang lên, cười nói: “Ta nghe nói có một số người lúc sắp chết sẽ trốn vào Vọng Hương, khiến cho bản thân nằm giữa hai giới âm dương, bất sinh bất tử, bất lão bất diệt. Tùy tiện đi vào lãnh địa của những kẻ này là cực kỳ nguy hiểm. Vì mạng sống, chuyện gì bọn chúng cũng làm được!”

Thạch Long Tử nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy huyện lệnh Chu Dương thống lĩnh một số quan lại nhanh chóng đi tới.

Hai người đối mặt, đều chuyển ánh mắt đi.

Thạch Long Tử nói: “Hứa Ứng bước vào Vọng Hương, đừng hòng sống sót trở ra. Chu huyện lệnh có thể về báo cáo rồi.”

Chu Dương thản nhiên nói: “Hắn vi phạm vương pháp, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Ánh mắt hai người lại giao nhau, sau lưng Thạch Long Tử hiện lên làn khói mờ ảo, khí hương hỏa đậm dần, trên người cũng dần dần hiện lên ánh kim, rõ ràng là dấu hiệu vận chuyển kim thân!

Chu Dương mỉm cười hết sức tự nhiên, nói đầy ẩn ý: “Kim Thân của Âm Đình, so với Kim Cương Bất Hoại Thân của Chu gia chúng ta thì còn kém một chút. Rất tình cờ, ta đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thân!”

Thạch Long Tử cười lạnh nói: “Kim Thân và Kim Cương Bất Hoại Thân, cái nào cao cái nào thấp vẫn chưa có kết luận. Huống chi Chu huyện lệnh còn nhỏ tuổi, liệu luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân tới tầng thứ mấy?”

Chu Dương mỉm cười nói: “Tầng thứ hai!”

Con ngươi của Thạch Long Tử chậm rãi co lại, cảm thấy áp lực.

Nếu Chu Dương mới luyện thân thể bất tử tới tầng thứ nhất, hắn còn có thể chiến thắng dễ dàng, nhưng tu luyện tới tầng thứ hai, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được!

Hai người mà giao chiến rất có thể kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương, thậm chí đồng quy vu tận!

Chu Dương cũng không muốn lật mặt với hắn, đề nghị: “Nếu Hứa Ứng đã đi vào Vọng Hương đài, không rõ sinh tử, thế thì sao chúng ta phải đánh nhau sống mái? Thạch Long Tử, chúng ta đi vòng qua Vọng Hương đài, đợi hắn ở con đường phía trước.”

Thạch Long Tử gật đầu nói: “Hứa Ứng rơi vào tay ai, thế thì xem vận may!” Dứt lời, hắn dẫn người đi khỏi.