Trách Em Thật Quá Xinh

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Trách Em Thật Quá Xinh của tác giả Vị Tái kể về những mâu thuẫn nhẹ nhàng nhưng bên trong chan chứa sự ấm áp, yêu thương của hai nhân vật chính. Chính sự âm thầm luôn nghĩ  …
Xem Thêm

Lời nói này thật quá đỗi thẳng thắn, tuy rằng mấy vị lãnh đạo cấp cao trong công ty đều biết được mối quan hệ đặc biệt giữa Quản Huyền và Vu Chính, nhưng tùy tiện nói lẫn lộn chuyện công việc và đời sống riêng tư thế này thì có phần hơi quá.

Đây là lần đầu tiên Tống Khiêm nói chuyện với cô theo kiểu này. Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng ngần ngại, cô có cảm giác như thể lúc này hai người đang ngồi chung trên một con thuyền vậy.

Tống Khiêm lại nói: “Em nên ở bên cạnh chị Quản Huyền nhiều hơn đôi chút.”

Lời nói này dường như đã vượt quá bổn phận của anh, bởi lẽ quan hệ thân mật giữa cô với Quản Huyền chẳng liên quan gì tới anh hết.

Tống Khiêm vẫn không dừng lại: “Hàng ngày thấy em bận rộn tối mắt tối mũi, cả công việc của công ty lẫn việc của con trai đều không sao nhãng, em nên dành chút thời gian chăm sóc bản thân mình hơn đi.”

Thật sự, Mạc Hướng Vãn không hiểu nổi ý định lúc này của Tống Khiêm, mặc dù bọn họ đã hợp tác cùng nhau từ thời còn ở Đài truyền hình. Sau khi ra ngoài làm ăn cùng Vu Chính được một năm thì anh ly hôn, nghe nói bà xã anh bỏ đi theo một người ngoại quốc. Vì thế mà Tống Khiêm bị đả kích nặng nề, làm việc luôn xảy ra sai sót, nếu như không phải do Vu Chính giúp đỡ anh thì có lẽ bây giờ sự nghiệp đã chẳng thể nào khởi sắc đến mức này được. Chính vì điều ấy mà Tống Khiêm xưa nay vẫn luôn nhất nhất nghe theo lời của Vu Chính.

Mạc Hướng Vãn rất có ấn tượng với Tống Khiêm bởi anh là người vừa có nghĩa khí lại vừa có năng lực. Trong công việc, dù cho Vu Chính có giao nhiệm vụ khó đến đâu, anh vẫn luôn hoàn thành xuất sắc.

Khi Kỳ Lệ mới thành lập, Vu Chính phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm nguồn chương trình tốt để cho các nghệ sỹ dưới quyền mình tham gia, lên sóng truyền hình. Một lần, thành phố tổ chức biểu diễn nghệ thuật quốc tế, nhưng người ta lại không thông báo cho Vu Chính thời gian đăng ký, đến khi anh biết được thì đã quá hạn nộp đề án từ lâu. Tống Khiêm cùng với Vu Chính đã đi khắp nơi nhờ vả các mối quan hệ, điều lợi hại nhất chính là Tống Khiêm chỉ mất có hơn tiếng đồng hồ để hoàn thành bản kế hoạch với chất lượng cao nộp cho cấp trên. Không những vậy, bản kế hoạch còn thuyết phục được công ty trực thuộc Phòng Văn hóa thành phố chịu trách nhiệm tổ chức chương trình nghệ thuật quốc tế lần đó đồng ý cho các nghệ sỹ của Kỳ Lệ được làm khách mời trong chương trình biểu diễn của một nghệ sỹ nổi tiếng thế giới. Lần đó, họ đã lăng xê thành công một dương cầm gia trẻ tuổi của Kỳ Lệ. Nghệ sỹ dương cầm đó giờ đã nổi danh trên cả thế giới, cho nên thường xuyên nhận được lời mời ra nước ngoài biểu diễn.

Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, hôm nay Tống Khiêm nói chuyện với cô bằng những lời đó khiến cô cảm thấy còn mất tự nhiên hơn cả lúc đối diện với Mạc Bắc.

Vốn dĩ ở trong hay ngoài công ty, đại đa số mọi người đều cho rằng cô có quan hệ gì đó với Vu Chính, nên các đồng nghiệp nam cũng đành dồn ném tâm tư lại, không dám bày tỏ tình cảm với cô. Thế nhưng, Tống Khiêm biết rõ mối quan hệ giữa Vu Chính và Quản Huyền, cho nên luôn tỏ ra quan tâm, chăm sóc cô tận tình.

Sau khi Mạc Hướng Vãn vào công ty, cô biết rằng Tống Khiêm đối xử với mình rất tốt, cho nên cô thường không bao giờ nói với anh chuyện gì ngoại trừ công việc. Vốn dĩ Mạc Hướng Vãn cho rằng kiểu từ chối đó rất hữu hiệu, ai mà ngờ được lần này Tống Khiêm lại chủ động xuất kích. Có lẽ vì chuyện Lâm Tương lần trước cô đã từng nhờ vả anh, hoặc có thể do trong nhiều lần cộng tác làm việc với nhau, cô luôn tỏ ra tôn trọng, khâm phục nên khiến anh hiểu lầm.

Mạc Hướng Vãn đang nhớ lại tất cả mọi lời nói, hành động của mình xem có chỗ nào gây hiểu lầm không, đồng thời cũng nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Cô hơi nhích người cách xa Tống Khiêm đôi chút rồi nói: “Vâng. Em cũng chẳng bận rộn quá đâu, hàng ngày vẫn có thời gian cùng con trai ra ngoài dạo phố, bà nội cháu muốn nó quay về chơi với bà vài hôm, bố cháu giờ cũng biết quan tâm đến người khác hơn xưa rồi. Em nghĩ, con người ai mà chẳng vậy. Có thể tiếp tục sống thì cứ vậy mà sống cho qua ngày thôi.”

Đôi mắt Tống Khiêm ngay lập tức hiện lên vẻ khó hiểu.

Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, câu chuyện này cô bịa quá là hoang đường. Đừng nói tới việc cô chưa từng gặp mẹ của Mạc Bắc, ngay bản thân Mạc Bắc còn chẳng biết mình có con trai cơ mà. Cho nên, cô lại càng không thể nào bảo bố đứa trẻ đưa nó đến gặp bà nội được. Thế nhưng tốt nhất vẫn không nên làm tổn thương đến tình cảm đồng nghiệp, sau này còn phải gặp mặt nhau nhiều, việc tư ảnh hưởng đến việc công chẳng hay ho gì cả.

Tống Khiêm cũng là người hiểu chuyện, sau khi nhận được câu trả lời của Mạc Hướng Vãn, anh liền khéo léo chuyển sang đề tài khác: “Trẻ con lớn rồi cũng nên cho gặp gỡ ông bà, người lớn nhiều một chút. Anh cũng thường đón con gái ở bên Mỹ về thăm bà nội hàng năm. Người già mà, cần phải đặt chữ “hiếu” lên hàng đầu.”

Những chuyện nói sau đó thì hoàn toàn bình thường, thái độ của Tống Khiêm cũng lạnh lùng hẳn đi, Mạc Hướng Vãn thở phào như trút được gánh nặng lớn.

T¬T

Hôm sau, Quản Huyền gọi điện cho cô trách: “Con nhóc này thật đúng là nói dối cũng có nghề quá đấy. Em không biết Vu Chính đang muốn làm mai cho em với Tống Khiêm à?”

Thì ra, Vu Chính gật đầu đồng ý rồi Tống Khiêm mới hành động.

Mạc Hướng Vãn thẳng thắn trả lời: “Con người Tống Khiêm rất tốt, nhưng em không hề có ý với anh ấy.”

Quản Huyền than thở đầy tiếc nuối: “Chị cũng cảm thấy con người cậu ấy rất tốt, nên mới đồng ý với sự sắp xếp của Vu Chính. Cậu ấy có bản lĩnh, tài năng, trông cũng đẹp trai, quan trọng là có tình ý với em từ lâu rồi, em không biết sao? Nếu không, tại sao trong công việc người ta lại giúp đỡ em nhiều như vậy?”

Mạc Hướng Vãn không biết nói gì thêm, trong lòng thầm nghĩ, nhận bất cứ sự giúp đỡ nào cũng phải báo đáp lại người ta, như vậy mệt mỏi biết mấy? Nếu thế chẳng thà không nhận còn hơn.

Quản Huyền lại nói: “Người ta biết rõ hoàn cảnh của em rồi, em còn nói dối như vậy, bảo người ta biết giấu mặt mũi vào đâu chứ?”

Nghe thấy vậy, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi tức giận: “Mọi người nói hết chuyện này rồi sao?”

“Em đừng căng thẳng như thế. Trên thế giới này, chẳng có chuyện gì giữ bí mật được mãi. Hay là em nhanh chóng kiếm cho một người bố cho Mạc Phi để mấy câu nói dối này thành sự thật đi, không phải như thế sẽ tốt đẹp hơn sao?”

Mạc Hướng Vãn vẫn mím chặt môi. Cứ mỗi lần gặp chuyện gì phiền não là cô lại mím chặt môi. Cô còn nhớ rõ năm ấy, khi mới vào đài truyền hình, chính Quản Huyền đã dặn dò cô rằng: “Chuyện của em đừng cho ai biết là tốt nhất, bớt mấy chuyện thị phi đi, bản thân em cũng đã gặp quá nhiều chuyện phiền phức rồi.”

Mạc Hướng Vãn nghĩ cũng phải, cô luôn tuân thủ theo nguyên tắc công việc là công việc, tuyệt đối không được xen lẫn chuyện riêng tư vào, lúc nào cũng cẩn thận, hy vọng mọi người sẽ không biết hoàn cảnh và tình trạng gia đình thật sự của cô.

Thật không ngờ, Quản Huyền cùng người tình của chị tự chủ trương, nói toạc hết mọi chuyện cho một người hoàn toàn không hề liên quan đến cô là Tống Khiêm, hại cô còn tưởng mình thông minh bịa ra một câu chuyện lừa gạt người ta. Lần này thì bản thân cô đã trở thành kẻ tiểu nhân đáng ghét, làm gì còn mặt mũi gặp người ta nữa chứ?

Quản Huyền dường như đọc được tâm trạng của cô, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Con người Tống Khiêm rất tốt, bọn chị nói vài câu giảng hòa là không sao đâu, em đừng lo lắng quá!”

Mấy ngày sau, mỗi lần gặp mặt, tiếp xúc với Tống Khiêm, Mạc Hướng Vãn đều tỏ ra vô cùng thận trọng.

Bản thân yêu đương giữa đàn ông và phụ nữ là thuộc về mặt riêng tư, nhưng vì cấp trên đã nhúng tay vào khiến cho sự việc không thể nào đơn giản, thuần khiết như thường được nữa.

Mạc Hướng Vãn cho rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, thực tế Tống Khiêm là con người tốt bụng, không hề bộc lộ điều gì bất thường ra ngoài cả, vẫn bàn bạc công việc với cô như không hề có chuyện gì vậy.

Thêm Bình Luận