Chương 21

Cho đến khi Lâm Thiều thật sự chạy không nổi, cô quyết định dừng lại liều chết một phen với đàn ngỗng.

Vào giây phút con ngỗng nhào lên, Lâm Thiều túm chặt cánh của nó, chỉ như vậy…… Đã khống chế được nó???

Lâm Thiều ngốc.

Đương nhiên con ngỗng cũng có cảm giác ngốc luôn, đôi cánh to mà nó luôn tự hào giờ phút này lại trở nên mong manh yếu ớt khi ở trong tay Lâm Thiều, không thể thoát ra còn phát ra tiếng kêu đau đớn.

Ba con ngỗng khác thấy con ngỗng đầu tiên bị thua, chúng cũng đã nhận ra nguy cơ theo bản năng nên đồng loạt quay đầu bỏ chạy.

Lâm Thiều: “?”

Tống Dịch Xuyên giơ cái chổi thở hồng hộc cuối cùng cũng đuổi kịp: “??”

Tưởng Trí Viễn ở nơi xa: “???”

Dễ dàng giải quyết như vậy? Vậy lúc nãy cô đã làm những gì?

Tống Dịch Xuyên nhìn Lâm Thiều với vẻ mặt phức tạp, cẩn thận nói: “ Chị Lâm Thiều, chị…… Chị có muốn thả con ngỗng ra trước không?”

“Hả?” Lâm Thiều ngẩn người một chút rồi cúi đầu nhìn con ngỗng đang phát ra những tiếng kêu đau đớn trong tay.

Vì thế Lâm Thiều buông lỏng tay ra, con ngỗng cũng không dám kiêu ngạo với cô nữa mà chạy đi mất.

Sau đó, không biết vì sao toàn bộ ngỗng nhìn thấy Lâm Thiều, đều…… Lảng tránh?

Nhưng Lâm Thiều cũng không suy nghĩ nhiều, tìm một quả trứng ngỗng cuối cùng giao cho tổ chương trình hoàn thành nhiệm vụ, còn Thẩm Phi Bạch ngồi trên cây đến mức tê chân cũng tìm được cơ hội leo xuống.

Ánh mắt anh nhìn Lâm Thiều chứa đầy ai oán không nói hết.

Lâm Thiều hoàn toàn làm lơ anh.

Sau đó trong khi ăn cơm, người nông dân nói với bọn họ con ngỗng bị Lâm Thiều bắt đã bị gãy cánh.

Vì tránh cho ngỗng đau đớn sau khi bị thương nên chú ấy đã hầm một nồi canh thịt ngỗng mời mọi người cùng thưởng thức.

Hiện trường thêm một lần xấu hổ, tất cả mọi người muốn nói lại thôi nhìn về phía Lâm Thiều.

Không biết vì sao? Làm gì có chuyện tình cờ như thế, còn chẳng phải do Lâm Thiều vặn gãy ư!!!

Lâm Thiều liên tục nói xin lỗi sau đó rưng rưng uống hết chén canh.

[ha ha ha ha ha ha Cái này là kịch bản phải không ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Tôi làm chứng, là sự thật đấy! Lúc nãy khi Lâm Thiều buông con ngỗng kia ra, lúc con ngỗng chạy thân thể bị lung lay! Rõ ràng bị gãy cánh một bên nên cơ thể mất cân bằng!]

[Lâm Thiều · lực lớn vô cùng · tay không xé ngỗng ·]

[Ê này, chỉ một mình tôi cảm thấy con ngỗng quá đáng thương sao?]

Không chỉ một mình cô ấy còn có Mạnh Nhã Nhan cũng cảm thấy như vậy, cô ta buông chiếc đũa xuống nhìn về phía Lâm Thiều như muốn nói lại thôi.

Mà giờ phút này trong tay Lâm Thiều còn cầm cái cánh bị cô tự tay bẻ gãy đang vui vẻ gặm.

Vốn dĩ Lâm Thiều vẫn còn băn khoăn một chút hình tượng của mình nhưng nghĩ lại trong chương trình này cô chưa từng làm chuyện gì bình thường, cũng không thiếu thêm một chuyện này.

Mạnh Nhã Nhan nhíu mày nhẹ giọng nói: “Lâm Thiều, cô không thấy bất an sao?”

Lâm Thiều thiếu chút nữa bị thịt làm sặc, nhìn Mạnh Nhã Nhan đầy nghi hoặc, hơi nghi ngờ lỗ tai của mình, “Gì cơ?”

Khoảng thời gian trước Mạnh Nhã Nhan có nhiều lời bình luận tích cực, dựa vào việc cô ta hợp tác với một nữ đồng nghiệp tính cách không tốt lắm, dưới tác động của đoàn đội đã đạp đối phương xuống để thu hút một đợt duyên người qua đường về cho mình.

Hai ngày này Thẩm Phi Bạch rất bài xích cô ta tới gần, rõ ràng không muốn cho cô ta cơ hội cọ nhiệt độ, vì thế cô chỉ có thể chuyển mục tiêu, muốn từ chỗ Lâm Thiều làm chuyện gì đó để tiếp tục dùng cách đè ép người khác nâng cao bản thân.

Một lần lạ, hai lần quen.

Vì thế trên mặt Mạnh Nhã Nhan hiện vẻ đau lòng nói: “Lúc con ngỗng này bị gãy cánh chắc đã rất đau đớn. Sau khi nó bị thương cũng không được chữa trị, mà còn bị…… còn bị……”

Mạnh Nhã Nhan nói đến đây thì cố tình nhìn Lâm Thiều muốn nói lại thôi, không tiếng động lên án cô lạnh lùng.

Lâm Thiều: “……”

Lâm Thiều buông cánh ngỗng xuống rồi lấy giấy lau tay, sau đó lại nhìn Mạnh Nhã Nhan, bất ngờ hỏi: “Cô thường hay làm món ăn Eat Clean phải không?”

Mạnh Nhã Nhan thường xuyên chia sẻ cách chế biến thực đơn Eat Clean trên mạng xã hội, Lâm Thiều tình cờ thấy qua một lần.

Cho nên Lâm Thiều hỏi xong cũng không đợi Mạnh Nhã Nhan trả lời đã tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ cô có một món rất nổi tiếng là tôm lột vỏ chưng trứng, cô biết tôm sống được xử lý như thế nào không? Phải cắt đứt đầu tôm, sau đó cắt đuôi tôm và lột vỏ.”

Lâm Thiều thở dài một hơi rồi giơ tay lau nước mắt không hề có của mình, sau đó nói ra lời thoại Mạnh Nhã Nhan chưa kịp nói: “Tôm ơi tôm, mi thật đáng thương, lúc bị người ta lột vỏ cắt đuôi cũng không được chữa trị, còn bị…… Còn bị……”

Dáng vẻ muốn nói lại thôi này có thể nói gãi đúng chỗ ngứa bắt chước được tinh túy diễn xuất lúc nãy của Mạnh Nhã Nhan.

[? Lâm Thiều thật trâu bò ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đã là năm 2021 rồi! Sao vẫn còn giọng điệu giống với ăn thỏ nhỏ (*) chứ a ha ha ha]

[Không thể hiểu nổi, cũng không phải là Lâm Thiều nấu ngỗng, muốn trách thì cô trách người nông dân đi! ]

[Nói dễ nghe như vậy, lúc trước khi bị ngỗng đuổi đã trực tiếp lấy gót giày đá ngỗng cũng là cô nhỉ? Lúc ấy vì sao không thấy tình yêu động vật đâu?]

[Mạnh Nhã Nhan nói cái kiểu như đánh rắm này là muốn tạo hình tượng cho mình sao? Làm ơn, tuy chúng tôi không thích Lâm Thiều nhưng chúng tôi cũng không phải người ngu.]

[Lầu trên cần phải bổ sung thêm một chút, mặc dù tôi ghét Lâm Thiều nhưng mà loại kỹ xảo hoa sen trắng cấp thấp này tôi vẫn nhận ra, hai ngày này đủ loại hành động kéo chân sau của Mạnh Nhã Nhan chúng tôi cũng không mù đâu mà không thấy]

[Lúc trước chương trình Mạnh Nhã Nhan tham gia cùng Giang Xu Nguyễn tôi đã thấy không thích hợp rồi, chỉ tiếc tình huống quay chụp lúc đó chúng tôi không thể xem hết, nhưng lần này hoàn cảnh không giống như vậy]

[Hai ngày nay xem hết chương trình, không thể không nói thủ đoạn của Mạnh Nhã Nhan quá thấp kém.]