Chương 20

Động tác đàn ngỗng nhất trí quay đầu, mục tiêu đổi thành Lâm Thiều.

Lâm Thiều lập tức đưa trứng ngỗng lại cho Thẩm Phi Bạch.

Đàn ngỗng lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Phi Bạch.

Thẩm Phi Bạch lại đưa trứng ngỗng cho Lâm Thiều, còn không quên giải thích nói: “Hình như chúng nó cần thời gian phản ứng. Chúng ta chỉ cần đổi qua đổi lại như thế sẽ không bị tấn công.”

“Anh thật thông minh.” Lâm Thiều khen có lệ, lại nhét trứng ngỗng vào ngực Thẩm Phi Bạch.

Giây tiếp theo, cô không hề cho Thẩm Phi Bạch cơ hội nhét lại đã nhanh chân chạy về hướng khác.

Thôi cho xin đi! Cô tin mới lạ đấy!

Nói lý lẽ với người chưa chắc có tác dụng, huống chi kia còn là một đàn ngỗng!!!

Lâm Thiều chạy rất nhanh, bởi vì trứng ngỗng trong tay Thẩm Phi Bạch nên cô thành công chạy khỏi vòng vây của đàn ngỗng, chỉ để lại Thẩm Phi Bạch đang trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ với quả trứng ngỗng trên tay.

Khu bình luận bắt đầu có người bênh vực Thẩm Phi Bạch.

[Thật chứ…… sao Lâm Thiều lại làm như vậy]

[Đau lòng Thẩm Phi Bạch, một mình chống lại 30 con ngỗng lớn, đã nói tới gần Lâm Thiều sẽ không có chuyện tốt! ]

Đương nhiên cũng có người phản đối.

[??? Fans của Thẩm Phi Bạch có bệnh phải không, chương trình giải trí mà thôi hiệu quả quan trọng nhất hiểu không?]

[Những trứng ngỗng này đều là Lâm Thiều tìm được đó? Anh trai mấy người nếu có năng lực thì lúc nãy bị ngỗng đuổi đừng nhét trứng ngỗng vào trong lòng Lâm Thiều!]

Đương nhiên, Thẩm Phi Bạch cũng không đến mức một mình chống lại 30 con ngỗng, bởi vì có vài con trong đó đột nhiên thay đổi phương hướng đuổi theo Lâm Thiều.

Mà giờ phút này Tống Dịch Xuyên đột nhiên xuất hiện giống như thiên thần.

Thiếu niên trắng nõn giơ cao cái chổi còn dài hơn bản thân mình, vẻ mặt khẩn trương nhưng kiên định chạy về phía cô rồi nói: “Chị Lâm Thiều! Em tới giúp chị!”

Lâm Thiều: “Hu hu hu.”

Thật cảm động, vào thời khắc quan trọng chỉ có mỗi Tống Dịch Xuyên là đáng tin cậy, cô tuyên bố người bạn này cô nhận!

Hai người đều đang liều mạng chạy về phía đối phương, hình ảnh này nhìn giống cảnh hai bên chạy về phía nhau như trong phim thần tượng, khung cảnh vừa buồn cười vừa lãng mạn cùng tồn tại.

Nhưng giây tiếp theo đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Tống Dịch Xuyên bị cái chổi lớn mình đang cầm vướng chân ngã lăn quay trên mặt đất.

Lâm Thiều: “???”

Khu bình luận cười như điên.

[ha ha ha ha ha ha ha ha Tống Dịch Xuyên vả mặt tới cũng quá bất ngờ!]

[Tống Dịch Xuyên: Em đến cứu chị, em ngã :)]

[Tống Dịch Xuyên là người đẹp ngốc nghếch nào thế a ha ha ha ha ha ha ]

[Mọi người mau nhìn vẻ mặt của Lâm Thiều kìa! Trông cô ấy thật tuyệt vọng a ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

Nhìn Tống Dịch Xuyên còn chưa bò dậy, Lâm Thiều thật sự không có cách nào chỉ có thể xoay người tiếp tục chạy về hướng khác.

Trong lúc chạy trốn, Lâm Thiều vội vàng nhìn thoáng qua nơi xa Thẩm Phi Bạch đang bị phần lớn đàn ngỗng bao vây tấn công, không biết anh đã leo lên cây từ khi nào.

Lâm Thiều lại quay đầu nhìn thoáng qua Tống Dịch Xuyên.

Cười chết, căn bản nhìn không thấy.

Bỏ đi, Lâm Thiều đành phải cắn răng tiếp tục chạy, trong lòng thầm mắng——

Hai tên đàn ông này đều không đáng tin cậy như nhau! Căn bản không giúp được chút nào!

Cô quá là mệt mỏi, cô cũng muốn dựa vào người khác giống như trước đây mà không cần chuyện gì cũng phải tự mình chống đỡ, hu hu hu chuyện quái gì thế này!

Đột nhiên hệ thống lên tiếng, âm thanh mạnh mẽ sục sôi ý chí.

[Chạy mau! Chạy mau lên! Dựa núi núi sập! Dựa người người đi! Chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất! Phụ nữ mãi mãi chỉ có thể dựa vào bản thân mình! Cố lên!!! ]

Đợi đến khi Tưởng Trí Viễn an ủi Mạnh Nhã Nhan xong, quay lại thì thấy cảnh tượng kỳ dị.

Không biết từ lúc nào Thẩm Phi Bạch đã leo lên cây, dưới gốc cây có một đàn ngỗng hung hãn đang vây quanh.

Còn Lâm Thiều thì đang chạy thục mạng, sau lưng có bốn con ngỗng to đang đập cánh, phía sau mấy con ngỗng…… lại là Tống Dịch Xuyên đang giơ cao cây chổi lớn cố gắng đuổi theo???

Tưởng Trí Viễn dụi dụi hai mắt của mình, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vẻ mặt kinh ngạc của anh ta cũng được khu bình luận đồng tình.

[ha ha ha ha ha ha vẻ mặt của Tưởng Trí Viễn cũng là vẻ mặt của tôi lúc này! Mọi chuyện đang dần phát triển theo hướng hoang đường ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[ha ha ha ha ha ha ha ha ảnh đế Tưởng 46 tuổi tuổi từ trước tới giờ chưa từng thấy cảnh tượng này, tâm hồn đã bị chấn động mạnh! ]

[Nhìn Thẩm Phi Bạch đang trốn trên cây cùng với Lâm Thiều đang bị đàn ngỗng đuổi gϊếŧ, nhất thời tôi thậm chí không biết là nhìn ai buồn cười hơn…… Xin lỗi, phải là ai thảm hại hơn ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]

[Lầu trên muốn cười thì cứ cười đi, đừng nhịn ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]