Chương 5: Khí chất

Thời Ngu còn chưa có động tác gì thì chàng trai tên là Thượng Nha đã lặng lẽ đi đến bên cạnh cô: "Xin chào, chị là nghệ sĩ mới dưới trướng của anh Triệu đúng không?”

Chàng trai trẻ quả thực rất thanh tú, là kiểu dạng tiểu thịt tươi đang hot hiện nay, Thời Ngu nhớ rằng cậu ta đã dựa vào một nhân vật mà hot lên, tuy rằng bị chỉ trích là một bình hoa không có kỹ năng diễn xuất, nhưng tốt xấu gì cũng đứng ở trình độ tuyến ba.

Lúc này, nhìn vẻ mặt quyết tâm tiếp cận của cậu ta, Thời Ngu cảm thấy lo lắng về kỹ năng diễn xuất của cậu ta trong tương lai.

Diễn xuất quan trọng nhất là ánh mắt, rõ ràng giọng điệu cậu cũng rất thân thiện, nhưng trong ánh mắt lại không thể che giấu được sự cao thượng và khinh thường.

Đây là thành quả của cô sau nhiều năm làm diễn viên!

Trong tương lai Thời Ngu muốn ở Cục Thời Không vì vậy cô muốn có được biên chế, cô làm lơ đi sự khinh thường trong ánh mắt của Thượng Nha, mỉm cười thân thiện với cậu ta: "Xin chào, tôi là Thời Ngu, hôm nay mới gia nhập công ty.”

Cô nhìn cậu bằng ánh mắt thân thiện ôn hòa.

Cô cười rộ lên rất đẹp, rõ ràng là một đôi mắt mê người, nhưng khi cười rộ lên lại giống như đóa hoa huệ nhỏ thanh lệ, làm cho người ta sảng khoái.

[Độ ưa thích cộng 1, độ ưa thích hiện tại là 1]

Tâm trí Thượng Nha chấn động, khi nghe được âm thanh hệ thống mới phản ứng lại. Tuy nhiên trong lòng lại dâng lên một tia khó chịu cùng khinh bỉ.

Cậu ta đã sớm nghe từ trong miệng Lý Hồng rằng người mới dưới trướng Triệu Vinh thật ra là một con chim hoàng yến của một boss lớn nào đó, cậu ta coi thường nhất là loại con gái dựa vào quan hệ bất chính này mà leo lên.

Cho nên khi bị nụ cười của cô hút mất hồn, khi hoàn hồn lại khiến Thượng Nha cảm thấy khó chịu.

Người phụ nữ ghê tởm này chỉ có thể dựa vào sắc đẹp!

Thượng Nha không muốn nghe lời của hệ thống để công lược Thời Ngu, bởi vì trong trái tim cậu ta đã có một ánh trăng sáng, là ánh trắng sáng trong lúc cậu bị bóng tối bao trùm đã giải cứu cậu, vực dậy tinh thần của cậu.

So sánh với nữ thần trong sáng và ngây thơ, đẹp không tỳ vết trong lòng, Thượng Nha càng chán ghét Thời Ngu trước mắt hơn.

Nhưng hệ thống nói rằng sau khi công lược được một nhân vật có thể nhận được điểm may mắn, điểm đó có thể giúp ích cho cậu ta trong giới giải trí đi xa hơn, đến gần nữ thần hơn.

Cậu ta muốn đứng ở bên cạnh nữ thần, vì vậy cố gắng nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng cũng phải công lược người phụ nữ này.

Thượng Nha nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt tối lại, những vẫn giả vờ thân thiện: "Chị đừng để ý, Chị Hồng chỉ là tính tình không tốt lắm, với lại chị ấy có mâu thuẫn với anh Triệu, lời chị ấy nói không nhằm vào chị đâu.”

[Độ ưa thích cộng 5, độ ưa thích hiện tại là 6]

Tất nhiên, Thời Ngu cũng nghe thấy âm thanh máy móc truyền đến từ trong đầu Thượng Nha, thấy trên mặt cậu ta vẫn đang nở một nụ cười đơn thuần, cô gật đầu: "Tôi biết.”

[Độ ưa thích cộng 2, độ ưa thích hiện tại là 8]

Thượng Nha không ngờ rằng độ ưa thích của cô lại dễ dàng có được như vậy, trong lòng cậu ta càng khinh bỉ cô hơn, vì vậy cậu bình tĩnh nhìn cô rồi tiến lại gần hai bước, nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Ngu, em có thể gọi chị như vậy không? ”

Sau khi nói xong, cậu còn cố tình nghiêng bả vai về phía cô, cố ý tạo ra sự mập mờ.

[Độ ưa thích - 3, độ ưa thích hiện tại là 5]

Thượng Nha sững người một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Thời Ngu, tỏ ra vẻ mặt vô tội rồi lùi lại hai bước.

"Gần quá, không tốt lắm." Thời Ngu nghiêng đầu, giọng nói có chút ngượng ngùng.

[Độ ưa thích cộng 4, độ ưa thích hiện tại là 9]

[Độ ưa thích trừ 2, độ ưa thích hiện tại là 7]

Người phụ nữ này!

Thượng Nha nghe được độ ưa thích tăng giảm liên tục, ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, đây là loại phụ nữ chân trong chân ngoài! Chẳng trách có thể kiếm được kim chủ!

Cùng lúc đó, người có thể nghe thấy âm thanh của hệ thống trong đầu Thượng Nha, lại âm thầm len lén nhếch khóe miệng.

Là ảnh hậu hai lần của Grand Slam, đương nhiên diễn xuất của Thời Ngu không chỉ có thể hiện ở bên ngoài, diễn xuất của cô từ trước đến nay luôn mang theo cảm xúc toàn tâm toàn ý, theo lời người hâm mộ mà nói, cô chính là nhân vật trong mọi kịch bản.

Cô cũng chỉ là thí nghiệm thử xem, không nghĩ tới ngay cả virus trong đầu Thượng Nha cũng có thể bị cô lừa được.

"Thực xin lỗi, em không cố ý." Thượng Nha chỉ cảm thấy mình hành động quá vội vàng, đành phải giải thích một chút.

Nhưng cậu ta lại không biết tất cả độ ưa thích đều được Thời Ngu nắm trong lòng bàn tay.

Cô dùng kỹ năng diễn xuất của mình để trêu chọc Thượng Nha, vừa liên lạc với hệ thống: "003, bây giờ tao đã tiếp cận cậu ta rồi, tao trợ giúp mày kiểu gì đây?”

[Tít tít, đã phát hiện ra nguồn virus của đối phương, là một loại virus hấp thu một lượng may mắn nhỏ, ký chỉ chỉ cần để nó cạn kiệt năng lượng, sau đó nhân cơ hội tôi sẽ tiêu diệt virus]

Còn về phần làm thế nào để tiêu hao hết năng lượng của virus thì 003 không nói, cô có thể tự mình cân nhắc.

Bằng biên chế cục Thời Không đúng là không phải dễ lấy như vậy.

Thời Ngu đảo mắt, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

[Độ ưa thích cộng thêm 1, độ ưa thích hiện tại là 10 điểm, xin chúc mừng người chơi, độ ưa thích của nhân vật Thời Ngu lần đầu tiên đạt tới 10 điểm, điểm thưởng là 100 điểm, thành tích xuất sắc nên hệ thống thưởng thêm 10 điểm, điểm thưởng có thể đổi vật phẩm ở tiệm trao đổi]

Cả Thời Ngu và Thượng Nha đều nghe được tin này, hai người họ có những suy nghĩ khác nhau, Thượng Nha không giấu được sự phấn khích, trong đầu cậu bắt đầu mở tiệm trao đổi rồi bắt đầu lựa chọn.

Thời Ngu nhận thấy mắt cậu ta có vẻ đờ đẫn, chán nản bấm móng tay nhìn xung quanh.

Cuộc cãi vã giữa Triệu Vinh và Lý Hồng vẫn chưa kết thúc, nhưng Thời Ngu lại nhận ra có người đang đến.

Cô vừa đúng lúc đứng ở cửa, thò đầu ra có thể nhìn thấy người ngoài cửa.

Không chỉ có một, tổng cộng có ba người, người đi phía trước là một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, phía sau còn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ.

Chắc hẳn đây là giáo viên dạy diễn xuất trong miệng Lý Hồng.

Nhìn thấy Thời Ngu ló đầu ra từ cửa lớp, Triệu Lan Sơn vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đôi mắt thật sinh động!

Ở trong giới giải trí ông đã gặp qua vô số người, đã lâu lắm rồi ông mới thấy một cô gái trẻ có khí chất như vậy.

"Bạn có phải là học sinh hôm nay không?" Triệu Lan Sơn- người từ trước đến nay vẫn yêu mến nhân tài, đến gần nhẹ nhàng hỏi.

Mặc dù ông biết học sinh hôm nay là Thượng Nha, nhưng lớp học diễn xuất như thế này có nghệ sĩ của công ty đến là điều bình thường. Chẳng lẽ hôm nay Lý Hồng dẫn theo hai học sinh?

"Không phải." Thời Ngu lắc đầu, lui lại nửa bước.

Cô vừa lùi thì lộ ra mấy người Lý Hồng đang ở bên trong, mà Lý Hồng và Triệu Vinh nghe được tiếng nói chuyện cũng lập tức ngừng tranh cãi, trước mặt nghệ sĩ của mình thì không sao, nhưng trước mặt những người khác thì không tốt lắm.

Lý Hồng tiến lên tươi cười chào hỏi: "Thầy Triệu, thầy đến rồi à, hai người này là học sinh của thầy sao? Nếu chưa ký hợp đồng với công ty nào thì hoan nghênh đến Diệu Tinh của chúng tôi.”

Triệu Lan Sơn là giáo viên của Học viện Điện ảnh Yên Kinh, còn là diễn viên chuyên nghiệp của đoàn kịch quốc gia, người trong nhà đều là người trong giới điện ảnh và truyền hình, có không ít bối cảnh tài nguyên, mời ông đến lớp một lần, còn tốn không ít mối quan hệ của Lý Hồng.

Mời ông đến dạy một tiết, Lý Hồng cũng không mong Thượng Hải học được cái gì, suy cho cùng cô ta chỉ muốn tạo mối quan hệ với Triệu Lan Sơn mà thôi.

Nếu như Thượng Nha có thể được Triệu Lan Sơn coi trọng, con đường phía sau cũng có thể thuận buồn xuôi gió hơn.

"Ừm." Triệu Lan Sơn gật đầu, nhìn về phía Thượng Nha bị Lý Hồng kéo tới.

Trước đó Thượng Nha bị Lý Hồng lừa đến khách sạn đưa cho nhà đầu tư, sau khi được Tô Nguyễn cứu giả bộ không biết chuyện lúc trước, Lý Hồng cũng không bao giờ nhắc đến chuyện kia nữa, ngược lại còn đối với cậu ta tốt hơn một chút.

Vì vậy, Thượng Nha và cô ta khá hòa thuận trong thời gian này.

Trước đó Thượng Nha đã được Lý Hồng dặn dò, tạm thời cậu từ bỏ chọn lựa đồ trong tiệm trao đổi, tranh thủ chào hỏi: " Xin chào thầy giáo Triệu, em là Thượng Nha, thầy gọi em là Tiểu Thượng là được.”

Là một diễn viên chuyên nghiệp, Triệu Lan Sơn chú ý nhiều nhất là đến ánh mắt. Ông lập tức nhận ra rằng đôi mắt của Thượng Nha lấp lánh nhưng không kiên định, vì vậy ông lập tức hạ thấp độ ấn tượng lần đầu tiên về cậu.

Nhưng vẫn phải xã giao bình thường, Triệu Lan Sơn cũng gật đầu đáp lễ lại, trên khuôn mặt ông cũng không biểu hiện ra vẻ mặt khác thường nào.

Nhân tiện, ông còn giới thiệu hai người đứng sau ông ấy, nam tên là Lý Xương Ung, nữ sinh tên là Miêu Nhạc Nhạc, họ đều là những học sinh vừa ý do Triệu Lan Sơn lựa chọn lần này.

Đương nhiên, Triệu Vinh cũng không nhàn rỗi, giới thiệu thân phận của Thời Ngu cho Triệu Lan Sơn biết một chút, sau đó chủ động tiến lên phía trước: " Thầy Triệu, đã lâu không gặp, hai ngày trước tôi còn nhắc tới thầy.”

Tề Tư Niên trước đây cũng đã học được vài bài học từ Triệu Lan Sơn, Triệu Vinh cũng quen biết ông.

"Đã lâu không gặp, Tư Niên bây giờ đang ở đoàn làm phim của lão Uông đúng không? Chờ cậu ấy xong việc chúng ta tụ tập một chút." Triệu Lan Sơn nhắc tới Tề Tư Niên trên mặt cũng lộ ra nụ cười, học sinh này xem như là ông tương đối coi trọng.

Nói xong, Triệu Lan Sơn lại đem ánh mắt đặt ở trên người Thời Ngu: "Đây là nghệ sĩ mới của cậu sao?”

"Vâng, Thời Ngu, đây là thầy Triệu Lan Sơn." Triệu Vinh dâng tiểu tổ tông mới được thăng chức của mình ra phía trước.

Thời Ngu cũng thuận thế tự giới thiệu bản thân.

Triệu Lan Sơn nhìn ánh mắt kiên định của cô, lại lộ ra vẻ mặt tán thưởng, Lý Hồng thấy thế hừ lạnh một tiếng trong lòng, chủ động tiến lên: "Anh Triệu, anh xem, thầy Triệu cũng đã tới rồi, phòng tập có phải nên nhường cho tôi không?”

"Hai người không phải học chung một lớp này sao?" Triệu Lan Sơn nghe vậy, thắc mắc nhìn về phía Triệu Vinh và Thời Ngu.

Nếu phòng tập này là Triệu Lan Sơn dạy, vậy nên đương nhiên là phải nể mặt ông, Triệu Vinh cũng không có định tiếp tục tranh chấp với Lý Hồng.

Hắn ngược lại nhìn ra ý thưởng thức của Triệu Lan Sơn đối với Thời Ngu, muốn cho Thời Ngu cũng tham gia học một chút, để thể hiện bản thân của mình trước mắt đối phương.

Nhưng Triệu Lan Sơn vẫn luôn coi trọng diễn xuất, lúc giảng dạy cũng mặc kệ học sinh là ai, luôn rất nghiêm khắc.

Nghĩ đến kỹ năng diễn xuất cay mắt cùng với quan hệ giữa tiểu tổ tông và boss lớn, ở lại chỗ này thật sự không phải là lựa chọn tốt.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Lý Hồng, Triệu Vinh cũng cảm thấy nghẹn khuất.

Suy nghĩ kỹ một chút, Triệu Vinh vẫn quyết định nhịn xuống, hôm nay đi lên đây vốn là định kiểm tra diễn xuất của Thời Ngu mà thôi, đi sang bên cạnh tìm một phòng tập khác cũng được.

"Chúng tôi..."

"Thầy Triệu, hôm nay em vừa ký hợp đồng, cùng anh Triệu đi lên đây kỳ thật là muốn cho anh Triệu xem diễn xuất của em, để sắp xếp sự phát triển trong tương lai, vừa vặn gặp được chị Hồng." Thời Ngu tiến lên trước, cắt đứt lời Triệu Vinh muốn nói ra miệng.

Triệu Vinh vừa nghe lời này, trong đầu liền biết sắp xảy ra chuyện, toang rồi, tiểu tổ tông này rốt cuộc muốn làm cái gì?

"Thử diễn xuất sao? Có tiện không để cho ta cũng xem một chút?" Triệu Lan Sơn nhìn người rất chuẩn xác, luôn cảm thấy cô gái nhỏ này hẳn là một cổ phiếu tiềm năng.

Không đợi Triệu Vinh ngăn cản, Thời Ngu liền tự tin gật đầu: "Đương nhiên có thể.”

Nói thêm nữa cũng không có tác dụng gì, trong đầu Triệu Vinh chỉ biết bây giờ hắn xong rồi, chờ đến lúc phản ứng lại, Triệu Lan Sơn đã mang theo mấy người ngồi ở bên lề.

Thời Ngu thì đứng ở một bên, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.

Lý Hồng liếc nhìn Triệu Vinh đang ngồi bồn chồn bên cạnh, nói nhỏ với giọng điệu trào phúng: "Triệu Vinh, không phải lúc trước anh nói không muốn dẫn dắt người mới sao? Sao bây giờ lại đồng ý? Cả ngày khinh thường người khác, còn tưởng rằng cả đời này anh cũng sẽ không chịu cúi đầu đó.”

"Như vậy thì đã sao, tôi cả đời này cũng sẽ không bao giờ bán nghệ sĩ để đổi lấy tài nguyên như cô." Triệu Vinh hừ lạnh một tiếng.

Hắn cho dù cúi đầu nhưng hắn cũng chưa từng làm gì sai, cùng lắm chỉ hầu hạ tiểu tổ tông này mà thôi.

Nhìn tiểu tổ tông nhà mình biểu diễn, so với lúc trước con trai ruột của mình đi thi mẫu giáo còn thấy lo lắng hơn!

Đợi lát nữa tiểu tổ tông diễn tệ quá, phải an ủi cô như thế nào đây?

Tác giả có một câu nói:

Kiếm tiền không dễ dàng, anh Triệu thở dài.