Chương 4: Virus thế giới

Cuối cùng Thời Ngu và Triệu Vinh vẫn quyết định tham gia "Làm việc đi!”. Ước tính thời gian bắt đầu quay chính thức là một tháng sau, trước đó thì Thời Ngu không có công việc gì.

Sau nhiều năm làm diễn viên, Thời Ngu muốn kiếm tiền, cách tốt nhất vẫn là quay lại nghề cũ.

Huống chi Kim chủ đã dâng lên nhiều tài nguyên điện ảnh và truyền hình như vậy, cô không thể để lãng phí vô ích.

Triệu Vinh đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, ca sĩ cần thiên phú và nền tảng, đương nhiên làm diễn viên tốt hơn.

Giờ ai có khuôn mặt đẹp mà không muốn đóng phim truyền hình chứ? Chính vì vậy, càng ngày càng có nhiều bình hoa trên màn ảnh.

Sau khi chứng kiến diễn xuất khiến người ta thở dài của "Thời Ngu", Triệu Vinh cũng đành chấp nhận thực tế giới giải trí lại có thêm một bình hoa.

Vì thế hắn bắt đầu lên kế hoạch, hướng quảng bá của Thời Ngu trong tương lai.

Ưu thế lớn nhất của cô chính là gương mặt, cho nên ngay cả việc lựa chọn kịch bản, Triệu Vinh cũng có khuynh hướng chọn cho cô nhân vật người đẹp lạnh lùng.

Là một nhân vật phụ không có kĩ năng diễn xuất, sau đó nhiều lần định hình ấn tượng của khán giả với Thời Ngu, giảm bớt sự tập trung vào diễn xuất, cũng là một con đường.

"Mấy kịch bản này đều là những bộ phim lớn, Thời Ngu em cảm thấy được không?" Sau khi thỏa hiệp, Triệu Vinh vẫn lựa chọn gọi thẳng tên cô.

Thời Ngu cũng đã xem qua một số kịch bản do Triệu Vinh chọn cho cô, về cơ bản tất cả đều là nữ phụ lạnh lùng trong bộ phim lớn.

Thời Ngu đương nhiên biết nguyên nhân Triệu Vinh lựa chọn như vậy.

Hắn hiển nhiên là đã xem qua diễn xuất cứng ngắc của "mình".

Nhưng bây giờ Thời Ngu không phải là nguyên chủ không có linh hồn nữa, tốt xấu cô cũng đã hai lần đặt giải ảnh hậu, cô đương nhiên tự tin về diễn xuất của mình.

Nghĩ như vậy, Thời Ngu trực tiếp không để ý đến kịch bản Triệu Vinh lấy ra, mà rút ra hai kịch bản khác: "Em muốn quay hai bộ phim này.”

Triệu Vinh nhìn thấy động tác của cô, trong lòng cảm thấy hơi bất mãn cùng và bất lực, cho rằng cô xem thường kịch bản vai phụ.

Giống như tất cả những con chim hoàng yến ngu ngốc trong giới giải trí, dựa vào kim chủ mà leo lên nhưng không có kỹ năng diễn xuất.

Cho dù Thời Ngu có nắm bắt lòng người đến đâu, nhưng vẫn ngu ngốc lựa chọn nhưng kịch bản như vậy.

Nhưng sau khi nhìn thấy hai kịch bản được chọn ra, Triệu Vinh lại có chút kinh ngạc.

Đó không phải là kịch bản nữ anh hùng mà hắn đã tưởng tượng, hai kịch bản Thời Ngu một cái là phim truyền hình, một cái là phim điện ảnh, cả hai đều là nhân vật nữ phụ số ba.

Triệu Vinh có chút kinh ngạc: "Sao cô lại chọn hai cái này?”

"Em cảm thấy hai nhân vật này cũng không tệ lắm." Thời Ngu biết Triệu Vinh nghĩ gì, nhưng cô cũng không để ý, cười khanh khách nói.

Trong những hợp đồng này có một kịch bản nữ chính, nhưng cô vẫn là một diễn viên nhỏ tuyến 18, cho dù là có tài nguyên của kim chủ, cũng không có khả năng là bộ phim lớn.

Quý Việt Châu đầu tiên vẫn là một thương nhân, trợ lý của anh đã sớm cân nhắc về giá trị Thời Ngu.

Thay vì làm nữ chính trong kịch bản Mary Sue kém chất lượng, thà nhận vai phụ trong một bộ phim truyền hình xuất sắc sẽ só lợi hơn cho sự phát triển lâu dài.

Ở kiếp trước, danh hiệu đầu tiên của cô không phải là ảnh hậu mà là nữ phụ xuất sắc nhất, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua những vai phụ này.

Triệu Vinh lộ ra ánh mắt thưởng thức: "Ánh mắt cũng không tệ lắm.”

Chỉ là nghĩ đến diễn xuất đáng lo ngại của Thời Ngu, vẻ mặt của anh lại có chút khó xử.

Hai nhân vật này đương nhiên không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết là ... đều cần diễn xuất, nếu không Triệu Vinh cũng sẽ không loại trừ trước.

"Tuy nhiên, cả hai nhân vật này đều cần thử vai trước, có cần anh sắp xếp cho em một giáo viên diễn xuất trước hay không?"

Lời này nói có chút uyển chuyển, Triệu Vinh lo lắng diễn xuất nhạt nhẽo của cô căn bản không thể thông qua thử vai.

Sắp xếp trước cho cô một giáo viên diễn xuất, trong thời gian ngắn cũng có thể nâng cao một chút diễn xuất, Triệu Vinh ở trong giới lâu như vậy, trong lòng hắn cũng ít nhiều hiểu rõ.

Thời Ngu ý thức được sự lo lắng của hắn, ngón trỏ gõ nên mặt bàn: " Anh Triệu, hay là em diễn cho anh xem một đoạn xem nhé?”

Triệu Vinh muốn nói hắn đã sớm xem qua diễn xuất của cô, nhưng khi đối diện với ánh mắt sáng ngời tự tin của Thời Ngu, trong nháy mắt nói không nên lời.

Hắn nghĩ, con mắt linh động như vậy, thật sự trống rỗng và vô hồn khi đối diện với máy quay như trong video đó sao?

Triệu Vinh đã xem từng xem qua các video diễn xuất của Thời Ngu trước đây, nhưng sau khi gặp cô trực tiếp, lại cảm thấy đoạn video kia có lẽ cũng không thể thể hiện trình độ chân thật của cô.

Gương mặt xinh đẹp nhưng diễn xuất lại nhạt nhẽo như con rối mất đi linh hồn, vậy thật quá đáng tiếc.

"Vậy em thử một đoạn đi." Triệu Vinh vẫn muốn tận mắt chứng kiến diễn xuất của cô.

Triệu Vinh cho rằng biểu diễn trong văn phòng không dễ phát huy thực lực, vì vậy hắn còn dẫn Thời Ngu đến phòng tập của công ty ở trên lầu.

"Người mới của công ty đều sẽ học diễn xuất ở đây, giáo viên dạy diễn xuất toàn là giáo viên chuyên nghiệp, sau này em cũng có thể đến lớp."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang, còn có thể nghe thấy trong các phòng truyền đến tiếng đối thoại mãnh liệt say mê.

Triệu Vinh dẫn Thời Ngu đến căn phòng ở cuối hành lang.

"Đây là phòng tập mà Tư Niên thường xuyên dùng trước kia, bình thường không có người."

Tư Niên tên đầy đủ là Tề Tư Niên, là nghệ sĩ dưới trướng Triệu Vinh, tháng 2 năm nay vừa giành được danh hiệu ảnh đế với bộ phim mới.

Triệu Vinh nói xong liền đẩy cửa phòng tập ra, kết quả bên trong lại có người.

Vừa mới mở cửa, hắn như bị tát vào mặt, Triệu Vinh đang cảm thấy xấu hổ, không nghĩ tới người bên trong lại là đối thủ truyền kiếp của hắn - Lý Hồng.

Mặt hắn tối sầm lại: "Sao cô lại ở đây?"

"Tôi dẫn nghệ sĩ của tôi đến đây tập một chút, đây không phải là lớp học sao, tôi chỉ dùng gian phòng này một chút thôi, yo, anh Triệu, đây là người mới anh mang đến sao?" Lý Hồng nói chuyện cười tủm tỉm, giọng điệu cà khịa người khác.

Người phụ nữ chết tiệt!

Triệu Vinh ở trong lòng thầm mắng, nhưng vẻ mặt không thay đổi: "Nhưng mà Thời Ngu muốn thử diễn trước, cho nên cần dùng phòng học này một chút, cô xem…?”

"Nhưng chúng ta còn phải học ở đây, hơn nữa hai phút sau giáo viên sẽ đến rồi." Lý Hồng cau mày bộ dáng rất buồn rầu, hiển nhiên là không đồng ý.

Theo luật thì những căn phòng tập này đến trước thì được trước, nhưng phòng tập này luôn được các nghệ sĩ dưới trướng Triệu Vinh dùng. Công ty cũng quy định nếu ai đạt giải thưởng thì sẽ được một phòng tập riêng.

Sau khi Tề Tư Niên đoạt giải năm nay, phòng tập này đã sớm mặc định là của cậu.

Cho dù người phía sau muốn dùng, cũng phải xin phép Triệu Vinh trước.

Triệu Vinh nhìn những đồ vật thường dùng trong phòng tập không phải của Tề Tư Niên, hiển nhiên từ sau khi cậu đạt giải, phòng tập này vẫn luôn bị Lý Hồng chiếm dụng, nếu không phải hôm nay mang theo Thời Ngu đến, hắn chắn chắn không biết.

"Lý Hồng, dựa theo quy định của công ty, cô không nên giải thích một chút cho tôi sao?" Triệu Vinh nói với vẻ mặt khó coi.

"Công ty cũng nói rằng anh có một phòng tập đúng không?" Lý Hồng khịt mũi, cũng lười không thèm diễn kịch nữa.

Cô ta và Triệu Vinh trước đây vì nghệ sĩ cướp tài nguyên mà xảy ra mâu thuẫn, hơn nữa cách làm việc của bọn họ không giống nhau nên không giải quyết được.

Đầu năm nay, sau khi Tề Tư Niên đạt được giải ảnh đế, trong công ty bàn tán so sánh hai người hơn kém với nhau rồi cuối cùng cũng truyền đến tai cô ta, vì vậy cô ta cảm thấy rất chướng mắt.

"Công ty có quy định như thế nào, hai chúng ta không phải đều biết hay sao? Tôi cũng nói cho cô biết, phòng tập này trừ khi tâm trạng tôi tốt, tôi có thể cho cô vào, nếu tâm trạng tôi không tốt thì cô cút xa một chút."

Hai người bọn họ đã sớm xé rách mặt nhau, Triệu Vinh nói chuyện cũng sẽ không nể mặt nữa.

Thời Ngu đứng ở một bên không nghĩ tới sẽ đột nhiên xuất hiện thêm một tiết mục cướp phòng tập như thế này, nhìn người đại diện tính tình tốt của mình trở mặt với người khác, hiển nhiên hai người chắc chắn đã có thù cũ.

Thời Ngu cũng lười xen vào, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường cách đó không xa, chờ đợi cuộc cãi vã của họ kết thúc.

[Phát hiện nhân vật quan trọng "Thời Ngu", nhân vật này là mục tiêu có thể công lược, cốt truyện nhân vật đã được truyền tải]

[Tính cách của nhân vật Thời Ngu: tự ti hèn nhát, đề nghị phương pháp: cứu vớt]

[Xin ký chủ mau chóng làm theo hướng dẫn]

( Đoạn nói của hệ thống trên là hệ thống của đứa khác ko phải nữ chính)

Cái gì vậy?

Trong đầu Thời Ngu đột nhiên xuất hiện một chuỗi giọng nói, hơi khác so với giọng nói điện tử của hệ thống xuyên sách, giống như từ xa truyền đến.

Cô nghe theo giọng nói đó tìm kiếm xung quanh, đó là một chàng trai tên Thượng Nha đứng bên cạnh Lý Hồng.

Cậu ta trông chưa đến hai mươi tuổi, mái tóc trước trán hơi dài che khuất nửa mắt, khiến khuôn mặt vốn thanh tú trở nên u ám.

Khi Thời Ngu nhìn sang, đối phương cũng ngước mắt nhìn về phía cô, khi hai ánh mắt chạm nhau, cậu ta còn nở một nụ cười thân thiện với cô.

Là một diễn viên chuyên nghiệp kiếm sống dựa vào diễn xuất, Thời Ngu có thể dễ dàng nhìn ra sự cân nhắc trong mắt đối phương.

Trong tiểu thuyết quả thật đã nhắc tới cái tên này, hình như là bị người đại diện lừa đến khách sạn, hiến thân cho nhà đầu tư để đổi lấy tài nguyên, cuối cùng được nữ chính cứu giúp, trở thành một trong những con chó liếʍ bên cạnh nữ chính, sau đó cũng bắt nạt nguyên chủ để trút giận cho nữ chính.

Vào thời điểm này, cậu ta chắc đã được nữ chính cứu giúp, nhưng hẳn là không biết Thời Ngu.

Nhưng âm thanh vừa rồi cô nghe được kia là có ý gì?

"003, vừa rồi là cái gì?" Thời Ngu trực tiếp hỏi hệ thống ở trong đầu.

[Hệ thống 003 xin được tiếp tục phục vụ ký chủ, quét hệ thống ... Yo, phát hiện virus thế giới]

"Virus thế giới?"

[Ký chủ, tôi đã nói trước đây rằng đây một thế giới mới thức tỉnh, thế giới này vậy rất mỏng manh, dễ dàng bị các loại virus xâm nhập, những virus này đều sẽ ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của thế giới, virus cần phải được thanh lý sạch sẽ]

[Ví dụ như tái sinh, xuyên không và một số hệ thống không chính thức, tất cả đều được coi là virus]

"Vậy tao cũng là là virus sao?"

Rốt cuộc thì cô cũng tái sinh ở thế giới này.

[Ký chủ, xin nhắc lại một lần nữa, chúng tôi là hệ thống chính thức do Cơ quan quản lý Thời không sản xuất, mục đích là để duy trì sự cân bằng thế giới, không giống như các hệ thống lộn xộn khác]

Nói trắng ra chính là có biên chế, không giống như các hệ thống gà rừng khác.

Thời Ngu đã hiểu rồi quay lại hỏi vấn đề lúc trước:

"Làm thế nào để tiêu diệt những virus này?"

[Tình hình của mỗi loại virus là khác nhau, cách tiêu diệt là khác nhau, nhưng tất cả đều cần sự hỗ trợ của ký chủ]

Lúc này, Thời Ngu nhớ lại chuyện hôm qua 003 nói: "Không phải mày nói tao ở thế giới này không có nhiệm vụ gì sao?”

[Đây chỉ là nhiệm vụ bổ sung, ngài có thể lựa chọn không làm, nhưng chờ sau khi ngài chết tự nhiên ở trong thế giới này, Cục Quản lý Thời gian và Không gian sẽ tiến hành xem xét hiệu suất của ngài, xác định xem ngài có thể phục vụ trong Cục Thời gian và Không gian hay không?]

Có lẽ đoán được câu hỏi của Thời Ngu, 003 giải thích ngay lập tức : [Nếu không thể nhậm chức, linh hồn của ngài sẽ ngẫu nhiên đưa vào ba nghìn thế giới khác nhau rồi tự đầu thai]

Thời Ngu lại hiểu thêm một số vấn đề, nhiệm vụ bổ sung này cô muốn làm cũng được, không muốn làm cũng được, nhưng có liên quan đến đánh giá của Cục Thời không, nếu đánh giá được thông qua còn có thể lấy được biên chế.

Quả nhiên, ba ngàn thế giới cuối cùng vẫn là phải thi biên chế.

Thời Ngu âm thầm chửi bới, nhưng trong lòng sự hấp dẫn của biến chế đã kí©h thí©ɧ cô.