Chương 3A: Ngu mỹ nhân ăn thịt người

Vì chương này dài nên mình chia thành hai chương 3A và 3B nha

Cô vẫn cọ rửa trong nhà tắm, không ngờ được rằng bức ảnh mà cô gửi trên Wechat lại kiếm thêm cho mình một đợt tài nguyên mới.

Thời Ngu từ tận thế đến nay chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, cho nên hiện tại cô chỉ muốn hưởng thụ trong dòng nước mát.

Khi cô từ phòng tắm đi ra đã là một tiếng đồng hồ sau.

Cô cầm điện thoại di động lên nhìn, trong Wechat trống rỗng, người đàn ông chó kia không ngờ lại không trả lời tin nhắn của cô.

Thời Ngu không quan tâm, ngón tay thon dài trắng nõn chọc chọc trên màn hình điện thoại di động, đổi tên wechat của nguyên chủ thành "Ngu mỹ nhân ăn thịt người".

Cái gì mà Ngu mỹ nhân, cô chỉ muốn ăn thịt người! Một ngụm cắn hết!

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, màn hình hiển thị ghi chú người gọi là "Mẹ".

Trong chớp mắt Thời Ngu đã nhớ ra hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ trong tiểu thuyết, là một cô gái đến từ một thị trấn nhỏ đã tốt nghiệp cấp ba, có một cặp cha mẹ trọng nam khinh nữ cùng với một em trai ăn hại hay ăn lười làm.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, cuộc điện thoại này gọi tới tuyệt đối không có chuyện tốt.

Quả nhiên, Thời Ngu vừa mới nhận điện thoại đã truyền đến giọng nói chói tai của một người đàn bà trung niên: "Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, cánh cứng cáp rồi đúng không?”

Thời Ngu không kịp đề phòng bị giọng nói gào thét đập vào tai như muốn thủng màng nhĩ, khuôn mặt biểu hiện lên sự ghét bỏ đưa điện thoại di động ra xa một chút.

Cô chưa kịp nói gì thì người đàn bà trung niên bên kia tiếp tục nói: "Đúng rồi, tao nghe em trai mày nói mày làm ngôi sao gì đó đúng không, em trai mày nói cái đó kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ em trai mày cần tiền học thêm, mày chuyển trước 100.000 tệ về đi.”

Thời Ngu bị giọng điệu hợp tình hợp lý của bà chọc cười.

Đừng nói nguyên chủ chỉ là một người vừa mới bước chân vào giới giải trí, căn bản không lấy ra được tiền, cho dù cô thật sự có tiền, một lớp học thêm ở một trấn nhỏ có thể lên đến 100.000 tệ sao?

"100.000 tệ đủ chưa?" Thời Ngu khẽ cười hỏi.

Bên kia sững sờ một chút, lúc mở miệng rõ ràng có vài phần đắc ý: "Coi như mày có chút lương tâm, nếu mày thật sự thương em trai, lập tức chuyển thêm 200.000 tệ cổ vũ thằng bé học tập chăm chỉ.”

Lần này Thời Ngu thật sự cười ra tiếng: "Tôi nhớ lần trước kỳ thi cuối kỳ tổng điểm bảy môn cộng lại cũng không vượt qua một trăm điểm nhỉ? Lớp học thêm giá 100.000 tệ là trực tiếp đổi điểm cho cậu em trai ngu xuẩn thi toán 0 điểm sao? 100.000 tệ kia quả thật không đủ.”

Trong chớp mắt đầu dây bên kia im lặng, lúc sau mới bộc phát ra giọng nói chói tai, xem ra là bị cô chọc tức: "Mẹ mày, mày điên à?"

Thời Ngu dựa vào đầu giường, một tay cầm điện thoại di động, cười mỉa mai: "Còn đòi tận 200.000 tệ, bà cũng thật dám nghĩ đó nha, há mồm ra đòi ngoặm liền 200.000 tệ, chỉ bằng cái đầu óc của nó cả đời này có thể kiếm được 200.000 tệ sao? Đi tiểu một bãi rồi tự soi gương lại đi!”

Cô đưa tay lên ngắm nghía, tiện thể thưởng thức bàn tay hiện giờ chưa từng phải trải qua thời tận thế, không có vết chai sạn cùng những vết sẹo, tâm trạng rất tốt, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo ý cười.

"Đi đi, tôi không có tiền."

Trước khi đối phương mắng mỏ, Thời Ngu đã kịp thời cúp điện thoại, sau đó lập tức kéo số điện thoại này vào danh sách đen, tiện thể kéo luôn số điện thoại của tất cả mọi người trong nhà vào danh sách đen luôn.

Giải quyết xong, Thời Ngu ngay lập tức cảm thấy thoải mái.

Thân phận của nguyên chủ thật sự rất đáng thương, rõ ràng từ nhỏ đã bị cha mẹ ngược đãi, thật vất vả mới thoát khỏi bọn họ, nhưng vẫn thường xuyên cho bọn họ tiền, bọn họ nói gì thì nghe nấy.

Bây giờ thân thể này là của Thời Ngu, cô chỉ muốn bọn họ lăn càng xa càng tốt.

Trên thực tế, thật ra nguyên chủ là nữ phụ này cũng coi như là nhóm khống chế cốt truyện nữ chính Tô Nguyễn, diện mạo của hai người giống nhau đến ba phần, còn đều xuất thân từ thị trấn nhỏ.

Nhưng khi nữ chính vẫn ở thị trấn nhỏ, cha mẹ nuôi đối với cô cũng không tệ, sau khi được cha mẹ giàu có đón về, cô ta ở trong giới giải trí cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng nguyên chủ lại bị cha mẹ ruột của mình hút máu.

Nữ chính thông minh lại còn chăm chỉ, nhưng cuộc sống của nguyên chủ không được tốt như vậy. Thành tích của nguyên chủ không tốt, tốt nghiệp cấp ba liền ra ngoài xã hội làm việc, sau hai năm, ngoại trừ chi phí sinh hoạt cơ bản ra thì toàn bộ tiền lương đều gửi về nhà, nhưng may mắn lúc làm nhân viên phục vụ đã được một đạo diễn nhìn trúng, đề nghị cô vào đoàn làm phim, sau đó đánh bậy đánh bạ mà vào được giới giải trí.

Sau đó, trong một bữa tiệc tối cô đã bị nhân vật phản diện nhìn trúng, trở thành người tình thế thân của nữ chính.

Cũng chính vì không đọc nhiều sách nên cô không hiểu được ý của trợ lý Trương, cho rằng mình và nhân vật phản diện đang trong mối quan hệ yêu đương.

Thời Ngu cảm thấy rằng nguyên chủ có thể vẫn chưa biết được sự thật, chỉ là lúc ấy cô đã bị tầng lớp thượng lưu làm cho choáng váng đầu óc, tự lừa mình dối người mà thôi.

Nhưng ham vinh hoa phú quý, muốn có một cuộc sống tốt hơn là sai sao?

Thời Ngu cảm thấy sai lầm lớn nhất của nguyên chủ là không đủ thông minh.

Nếu cô thông minh một chút, ngoan ngoãn làm một thế thân rồi kiếm thêm chút tài nguyên để kiếm tiền cũng không đến mức quá thảm, nhưng cô hết lần này tới lần khác ngu ngốc, không chăm chỉ kiếm tiền, cứ đi chèn ép chọc tức người khác, mà đối tượng lại còn là nữ chính.

Nữ chính có thể bị bắt nạt sao? Đương nhiên là không, nguyên chủ cũng chỉ có thể bị chèn ép cút ra khỏi giới giải trí.

Kết quả, toàn bộ số tiền trên người nguyên chủ tích góp ngần ấy năm cũng đưa hết cho cặp cha mẹ hút máu của mình, còn cô cái gì cũng không vớt lại được, hai bàn tay trắng lưu lạc đầu đường xó chợ, sau đó trong lúc hoảng hốt bị xe tông chết, kết thúc một cuộc đời của một nữ phụ.

Thân phận này của cô chỉ là chất xúc tác giúp nam chính nữ chính về bên nhau.

Dù sao đó cũng chỉ là một sự sắp đặt, cũng không phải là người thật, Thời Ngu không cảm thấy quá tức giận, nhưng thật đáng tiếc cô không muốn nhận một vai như vậy.

Ngoại trừ đóng phim, Thời Ngu chưa bao giờ thích làm vai phụ trợ giúp người khác.

"Thời tiểu thư, bữa trưa đã chuẩn bị xong." Tiếng gõ cửa truyền đến bên ngoài.

"Biết rồi."

Sau khi Thời Ngu đáp lại một tiếng, tiếng bước chân ngoài cửa dần dần biến mất.

Cô tùy ý vươn vai, đi vào phòng thay đồ bên cạnh, bên trong treo đầy đủ các loại quần áo nữ cao cấp, vẫn còn nguyên mác, rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Chậc, đúng là tủ quần áo triệu đô mà.

Trong tiểu thuyết có đề cập, nhân vật phản diện rất ít khi đến biệt thự này, hơn nữa anh cũng chưa từng có người phụ nữ nào bên cạnh, nói cách khác những thứ này chỉ mới được chuẩn bị.

Mà hai ngày trước nguyên chủ mới lần đầu tiên quen biết Quý Việt Châu, chiều hôm qua mới cùng trợ lý Trương đàm phán, không thể không nói hiệu quả công việc của trợ lý phản diện quả thật rất cao.

Nhìn toàn bộ quần áo cao cấp, Thời Ngu cảm thấy làʍ t̠ìиɦ nhân bé nhỏ cũng đáng giá.

Nguyên chủ là một cô gái nhỏ ở nông thôn chưa từng trải qua sự đời, khó trách lại hiểu nhầm.

Thời Ngu lắc đầu không nghĩ nữa rồi chọn một chiếc váy hai dây màu xanh lá cây, sau đó mặc thêm một chiếc áo vest đen rồi đi xuống nhà ăn dùng bữa.

Hiện tại, chỗ cô đang ở là một biệt thự nào đó của Quý Việt Châu, có người hầu chuyên môn phục vụ, Thời Ngu vừa mới đi xuống lầu, có một dì giúp việc lập tức kéo ghế ra giúp cô: "Thời tiểu thư, mời.”

"Cám ơn." Thời Ngu tự nhiên ngồi xuống, trên mặt cô mang theo nụ cười, đôi mắt hồ ly quyến rũ hơi nhướng lên, quả thực rất xinh đẹp.

Dì giúp việc nhìn thấy cô như vậy, thầm nghĩ ông chủ nhà mình lời rồi.

Với vẻ ngoài này, cô đẹp hơn rất nhiều với những đại minh tinh kia.

Tuy nhiên, sau ngần ấy năm, ông chủ cuối cùng cũng có người ở bên, hóa ra lại là người yêu, không biết mọi người trong nhà cũ vui vẻ hay là bị chọc tức chết.

Mặc kệ người khác cảm thấy như thế nào nhưng chắc chắn ông cụ hài lòng.

Ai mà không biết ông cụ từ rất lâu đã muốn ôm cháu trai, lâu đến mức nhìn bên cạnh ông chủ vẫn không có người, thậm chí cảm thấy bây giờ có một đứa con riêng cũng không sao.

Thật là loạn!

Dì giúp việc cảm thán trong lòng.

Thời Ngu cũng không biết dì giúp việc đang nghĩ gì, cô cứ nhàn nhã ăn cơm trưa, sau đó nhận được cuộc điện thoại.

Là người đại diện Triệu Vinh gọi tới, thông báo buổi chiều cô đến công ty một chuyến, chủ yếu là hai người nói chuyện, Triệu Vinh cần phải tìm ra con đường thích hợp cho nghệ sĩ nhà mình.

Triệu Vinh là người đại diện nổi tiếng trong giới, nguyên chủ này chỉ là diễn viên tuyến mười tám trong giới giải trí mà có thể làm nghệ sĩ ở dưới trướng Triệu Vinh, đương nhiên cũng là tài nguyên mà phản diện nhét cho cô.