Chương 2: Ngày thứ hai với người đàn ông ch.ó

Ở thế giới cũ của Thời Ngu, lúc cô bước vào giới giải trí thì tuổi còn nhỏ lại chuyên tâm vào diễn xuất, không quan tâm đến đàn ông, thậm chí chưa từng yêu đương.

Cô vốn muốn sau khi rời khỏi giới giải trí sẽ đi tận hưởng, nhưng không nghĩ tới thời tận thế đến.

Áp lực sinh tồn khiến đạo đức mọi người ngày càng kém, nam nữ chỉ cần một ánh mắt là có thể lăn lên giường với nhau.

Thời Ngu là một người đẹp tuyệt sắc có không ít người ngấp nghé, nhưng cô chưa bao giờ để ý tới, không phải vì cô mắt cao hơn đầu, mà do đàn ông trong thời tận thế vừa bẩn vừa hôi vừa thô, cô thật sự là không hạ cái miệng mình xuống mà nuốt được.

Nhưng bây giờ, trước mặt cô là một anh chàng đẹp trai, giá trị khuôn mặt phải đứng ở top đầu, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Thời Ngu, dựa theo cốt truyện trong sách, cô và hắn có quan hệ là kim chủ - tình nhân nhỏ.

Ngủ cùng nhau đương nhiên là hợp lý.

Còn về phần đối phương có phải là nhân vật phản diện hay không, ừm... điều đó không quan trọng.

Quý Việt Châu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng lại còn rất mãnh liệt, ngước mắt lên nhìn đánh giá qua tròng kính với ánh mắt lạnh lùng.

Anh chỉ gặp Thời Ngu một lần, nhưng lúc này anh cảm thấy cô có chút khác biệt so với trước đây, đặc biệt là đôi mắt ươn ướt và long lanh đó, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp có vẻ rụt rè ngốc nghếch lập tức trở nên sống động, tươi mới hơn.

Nhưng điều này không quan trọng, cô cũng chỉ là một con rối xinh đẹp được anh bày ra ngoài để ứng phó với những người khác, cho dù trong đôi mắt có thêm vào một linh hồn, cũng vẫn nông cạn và vô dụng.

Quý Việt Châu nhỏ giọng nói, không chút cảm xúc: " Trợ lý Trương hẳn là đã nói rõ ràng với cô..."

Giọng nói của anh lập tức dừng lại khi Thời Ngu nắm lấy cà vạt anh.

Ngón trỏ thon dài trắng nõn của Thời Ngu khẽ móc cà vạt của người đàn ông, đôi mắt cáo ướŧ áŧ khẽ liếc nhìn anh từ trên xuống dưới.

Chậc, người đàn ông chó này giả vờ cái gì?

Sắp ngủ rồi mà vẫn còn mặc vest chỉnh tề như vậy, lát nữa cởi ra có tiện không?

"Cô làm gì vậy?" Quý Việt Châu khẽ cau mày, bàn tay có khớp xương rõ ràng rời khỏi trên bàn phím máy tính bảng, chậm rãi đưa lên bóp cằm cô.

Khi anh đưa tay lên, trên bàn tay trắng lạnh lộ ra một chiếc đồng hồ đắt tiền quý giá như con người của anh vậy.

"Quý tổng."

Giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, như có thể khiến cho xương cốt của người ta mềm nhũn xuống.

Sau khi tẩy trang xong, gương mặt trắng nõn vô hại của cô dễ dàng khiến người ta yên lòng không đề phòng, hàng lông mi rậm rạp khẽ run rẩy, giống như một sự quyến rũ thầm kín nhưng lại rất tinh tế.

Ý định của cô rất rõ ràng.

Qúy Việt Châu nhìn kỹ cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh dường như đã nhìn thấu tất cả.

Nhưng Thời Ngu không hề bị khí thế của người đàn ông trước mặt hù dọa, ngược lại cô thoáng dùng sức móc cà vạt kéo ra.

Cô cúi người xuống, giọng nói cùng hơi thở mập mờ vang lên.

"Quý tổng, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng."

Quý Việt Châu bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, bàn tay đang bóp cằm cô buông ra, đi xuống siết chặt chiếc eo thon nhỏ.

Anh hơi dùng sức, phương hướng của hai người họ đã thay đổi.

Thời Ngu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô nằm ngửa trên giường lớn, mà khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ở ngay phía trên.

"Không hối hận?" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, giống như một loại nhạc cụ cổ điển tao nhã, luôn duy trì tiết tấu như trước, chỉ có đôi mắt đen láy kia lộ ra sự không bình tĩnh của anh.

Chậc chậc.

Thời Ngu ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn anh với ánh mắt đầy khıêυ khí©h.

Đồ chó đẻ, tự mình tìm tình nhân làm thế thân cho ánh trăng sáng, ngủ một giấc còn phải để cô chủ động!

Sau đó, Thời Ngu không có thời gian để suy nghĩ nữa, bởi vì hào quang của người đàn ông đã áp đảo cô.

“Hít!"

Trong lúc mê man, Thời Ngu cảm thấy ngực đau nhói, mở mắt nhìn lên thấy cái đầu đen như mực của người đàn ông ở phía trên cô. Con mẹ nó, quả nhiên là chó, chỉ biết há miệng cắn người, khó trách lớn lên đẹp trai như vậy cũng không theo đuổi được nữ chính!

Thời Ngu luồn tay vào mái tóc đen của Quý Việt Châu, giật tóc anh một cách mạnh mẽ để trả thù.

Trên đầu truyền đến cảm giác đau đớn, Quý Việt Châu từ trong ngực cô ngẩng đầu nhìn lên, cặp kính mắt gọng vàng của anh đã sớm bị ném sang một bên, không có tròng kính cản trở, lập tức thấy trong đôi mắt đen láy của anh tràn ngập du͙© vọиɠ.

Giống như một con sói hoang đói khát đã lâu năm, dường như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Ánh mắt Thời Ngu khẽ lóe lên, cánh tay mịn màng trắng nõn lập tức quấn lấy cổ anh như dây leo, đôi môi đỏ mọng kề sát vành tai, đôi mắt trong veo, giọng nói ngọt nào vang lên: "Anh ơi, nhẹ nhàng một chút. ”

Hơi thở Quý Việt Châu đột nhiên trở nên nặng nề hơn, anh đem người cô ôm vào trong ngực mình.

Vì phòng ngừa đôi tay cô tiếp tục làm loạn, sau đó anh tùy ý kéo cà vạt vừa rồi ném sang một bên...

Đến cuối cùng Thời Ngu thật sự không chịu nổi nữa, nhỏ giọng cầu xin tha thứ vài lần rồi mới được chìm vào giấc ngủ.

Quý Việt Châu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người phụ nữ rốt cục cũng yên tĩnh lại, tựa lưng vào đầu giường, châm một điếu thuốc.

Quý Việt Châu đưa ra ý định nuôi tình nhân là để đối phó với một số người, hôm qua anh đã rất khó chịu vì những mánh khóe đó, rồi tình cờ gặp Thời Ngu trong yến tiệc.

Lý do chọn ra Thời Ngu rất đơn giản, bởi vì khuôn mặt cô đặc biệt xinh đẹp cùng với những suy nghĩ nông cạn có thể nhìn thấy rõ qua đôi mắt.

Đêm nay vừa vặn đi ngang qua biệt thự, trợ lý nói rằng cô đã dọn vào, hỏi anh có muốn ở lại hay không, Quý Việt Châu lúc ấy muốn đi lên nói rõ với cô ấy cũng tốt, quan hệ tiền hàng, hy vọng cô không nên nảy sinh tâm tư khác.

Nhưng ai ngờ cô lại chủ động dụ dỗ? Nó thực sự hấp dẫn hơn rất nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau.

Quý Việt Châu bỏ ra hai mươi mấy năm để bò đến địa vị bây giờ, anh chưa từng gần gũi với phụ nữ, nhưng lúc này anh vừa tự mình trải nghiệm mới biết vì sao thế nhân luôn đắm chìm trong đó.

Anh không phải thánh nhân, anh cũng là một người bình thường ở thế giới này, anh cũng có du͙© vọиɠ.

Chỉ là nếu đã phát sinh ra mối quan hệ như này, Quý Việt Châu cũng sẵn sàng cho cô thêm một chút ưu đãi.

Bỏ qua dã tâm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, đã như vậy thì để trợ lý ngày mai cho cô chút tài nguyên là được rồi.

Còn về cảm xúc? Anh không quan tâm, cô cũng không cần phải vọng tưởng.

Quý Việt Châu luôn tin rằng mối quan hệ hoàn hảo nhất chính là mối quan hệ giữa tiền và hàng hóa.

Điếu thuốc kẹp trên hai ngón tay Quý Việt Châu vẫn đang cháy, hắn hít một hơi, phong lưu mà lại mê người, rõ ràng anh đang làm những chuyện tục tĩu nhưng vẫn giống như quý tộc tao nhã trên bức tranh sơn dầu thời Trung cổ.

Ngửi thấy mùi khói, Thời Ngu bực bội mở mắt ra, đá Quý Việt Châu một cái cách một tấm chăn, giọng điệu ghét bỏ: "Dập khói đi.”

Cô mặc kệ Quý Việt Châu, cô chỉ biết rằng mùi thuốc lá thực sự rất khó chịu.

Lúc nãy bị cô giật tóc còn chưa tính sổ, bây giờ cô còn đá anh? Đây chính là cách đối xử với Kim chủ hay sao?

Quý Việt Châu đã ý thức được từ cuộc giao chiến vừa rồi, người phụ nữ này có một làn da mỏng manh mền mại, đồng thời cũng không ngoan ngoãn ngốc nghếch như biểu hiện lần đầu gặp mặt.

Có lẽ anh nên dạy cô làm thế nào để trở thành một tình nhân tiêu chuẩn, dù sao thì thân thể của cô quả thật khiến anh yêu thích không muốn buông tay.

Quý Việt Châu nhíu mày, đôi mắt đen hơi trầm quay đầu lại ——

Tất cả những gì anh có thể thấy là Thời Ngu nhỏ nhắn mềm mại dựa trên gối, đôi lông mày cau lại khó chịu.

Anh nhìn thấy đôi mắt khép hờ của cô long lanh nước, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng và làn da trắng như tuyết, giống như yêu tinh mê hoặc người ta.

Ánh mắt Quý Việt Châu tối sầm lại, lập tức dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, sau đó một lần nữa đè lên thân cô.

Câu hỏi làm thế nào để nuôi chim hoàng yến xinh đẹp đầu tiên được đặt sang một bên, bây giờ nên là thời gian ăn uống.

Đột nhiên bị đánh thức, ngực cô vì tức giận mà phập phồng, Thời Ngu ở trong lòng nguyền rủa vô số câu ‘đồ chó’.

Lại phải thịt chó! Đồ chó tồi!

*

Khi Thời Ngu tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, bên cạnh cô không còn bóng dáng người đó nữa, cô chịu đựng đau nhức toàn thân quấn chăn ngồi dậy, cúi đầu liền thấy trên ngực để lại những dấu vết loang lổ sau đêm hoan ái.

Trong đó còn có một dấu răng rất dễ nhìn thấy, bởi vì làn da của cô trắng nõn, dấu răng kia đã từ đỏ biến sang tím, trông cực kỳ mập mờ quyến rũ.

Người đàn ông này chắc chắn là chó hoang tái sinh chuyển thế.

May mà tối qua cô còn véo cắn cào anh, tên chó kia chắc còn thảm hơn cô.

Nhưng mà người đàn ông chó kia thực sự có chút vốn liếng...

Thời Ngu mím môi nghĩ lại đêm hôm qua, nó thực sự rất tuyệt.

Mạnh mẽ! Khổng lồ!

Cũng không biết nam chính ưu tú đến cỡ nào mà khiến nữ chính từ chối một người đàn ông tuyệt cao cấp lão phản diện này?

Dù sao cô cũng không từ chối được, sau khi ngủ một lần cô thậm chí còn muốn ngủ hai ba bốn năm sáu bảy lần.

Nghĩ đến đây, Thời Ngu lấy điện thoại di động từ trên đầu giường.

Mở máy ảnh ra, che các bộ phận quan trọng như ngực bằng cánh tay, và sau đó nhắm trúng mục tiêu là phần ngực chụp một bức ảnh.

Mở WeChat ra, tìm kiếm một người có avatar là một bức ảnh hình chiếc bật lửa đơn giản, rồi lập tức gửi cho đối phương.

Đóa hoa người đẹp Ngu: [hình ảnh .jpg]

Đóa hoa người đẹp Ngu: Anh trai ơi, anh không biết thương hương tiếc ngọc gì cả!

Sau đó cũng mặc kệ bên kia có phản ứng gì không, trực tiếp ném điện thoại di động sang một bên, rồi đi vào phòng tắm.

Ở bên kia Qúy Việt Châu vừa họp xong quay lại văn phòng, anh không chút để ý mở điện thoại ra.

Cơ bắp cả người căng cứng, anh suýt chút nữa thì bóp nát điện thoại di động.

Trong ảnh, những dấu vết mập mờ trên làn da trắng như tuyết đập vào mắt, Quý Việt Châu thậm chí còn biết mỗi dấu vết đã được tạo ra như thế nào...

Ánh mắt đen láy dần dần trở nên nguy hiểm.

Loại ảnh này cũng dám gửi, da mặt của người phụ nữ liệu dày bao nhiêu?

Nhưng sau khi trải qua nhắc nhở như vậy, Quý Việt Châu nhớ tới cái gì đó giương mắt ra lệnh: "Cho Thời Ngu thêm chút tài nguyên đi.”

Trợ lý Trương vẫn còn đang xử lý tài liệu, nghe được lệnh thì sững sờ một lúc mới phản ứng lại: "Vâng, Quý tổng.”

Là một trợ lý ưu tú, điều quan trọng nhất là không hỏi nhiều về chuyện của ông chủ, mà phải hoàn toàn phục tùng theo sự mệnh lệnh của ông chủ.

Nhưng có vẻ như cô gái nhỏ này rất được ông chủ yêu thích, về sau phải đối với cô càng tôn trọng hơn một chút.

Quý Việt Châu tắt màn hình ném chiếc điện thoại di động sang một bên.

Rất nhanh liền đem những hình ảnh mập mờ màu sắc kia khỏi đầu, khôi phục lại bộ dáng cấm dục không bị phân tâm kia.

Mục đích Thời Ngu khi gửi tin nhắn không phải là để đòi lợi ích sao?

Cô tình tôi nguyện, tiền hàng trao đổi, như vậy là tốt nhất.

Tác giả có lời muốn nói:

-Bây giờ

Quý Việt Châu: Tiền hàng trao đổi

Thời Ngu: Ồ

-Sau này

Thời Ngu: Tiền hàng trao đổi

Quý Việt Châu: Vợ ơi, anh sai rồi