Trần Đan Ny là bạn học cấp ba của Thẩm Thanh, khi còn đi học quan hệ của hai người cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp mới dần dần không còn liên lạc. Trước đó vài ngày, Thẩm Thanh đi dự tiệc, gặp Trần Đan Ny tại bữa tiệc, họ mới liên lạc lại với nhau.
Bùi Chân cảm thấy người mẹ ruột này cái gì cũng tốt, xinh đẹp và tốt bụng, nhưng chỉ có một điều khiến Bùi Chân cảm thấy bất lực, nói một cách dễ nghe thì bà ấy có tính cách đơn thuần, nhưng nói một cách thành thật thì bà ấy chính là ngốc bạch ngọt, không cảnh giác với người khác chút nào cả.
Ví dụ như hiện tại, một người bạn học đã nhiều năm không gặp đến thăm, dù là một người thường cũng sẽ để tâm xem là đối phương có phải muốn mở miệng vay tiền hay cái gì đó không, thế nhưng Thẩm Thanh nửa điều cũng không nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy bạn học cũ hội ngộ đáng để ăn mừng, sáng sớm liền cao hứng thu xếp ở nhà.
"Sao không thấy ba của Chân Chân nhỉ?"
Không ngoài dự đoán, Trần Đan Ny và Thẩm Thanh mới ôn lại vài câu về thời học sinh, đã ngay lập tức mở miệng thay đổi chủ đề về ba của Bùi Chân.
Trần Đan Ny vừa hỏi vừa ôm Bùi Chân bằng đôi bàn tay đã được làm móng đẹp đẽ, nhìn bộ móng tay sáng loáng lắc lư trước mặt, Bùi Chân len lén quay đầu đi để tránh bị bộ móng dài như vậy đâm trúng mặt.
Vốn dĩ Thẩm Thanh còn muốn cùng Trần Đan Ny trò chuyện một lúc nữa, nhưng nghe đối phương nói vậy liền cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười đáp: "Thời gian này Trang Nhiên đang đi công tác, không có ở nhà."
Vừa dứt lời, khuôn mặt vui vẻ tươi cười vốn có của Trần Đan Ny lập tức trầm xuống vài phần, đáy mắt hiện lên một vẻ thất vọng: "Vậy à? Tiếc thật, mình còn muốn gặp ba của Chân Chân, xem xem Thanh Thanh của chúng ta được gả cho một người đàn ông tốt như thế nào."
Thẩm Thanh không nghe ra được trong lời nói của Trần Đan Ny có chút miễn cưỡng, chỉ coi đó là lời nói trêu ghẹo của bạn học mình, khẽ mỉm cười đáp: "Cậu đừng nói như vậy, thật ngại quá."
Bùi Chân yên lặng núp ở bên cạnh mẹ mình quan sát Trần Đan Ny, kể từ khi tới nhà họ Bùi, Bùi Chân đã gặp qua không ít những người phụ nữ có dụng tâm kín đáo như thế này, ngẫm lại sự hỗn loạn mỗi ngày trong nhà bác hai chính là bởi vì những người phụ nữ làm ầm ĩ, hỗn loạn gà bay chó sủa như này thỉnh thoảng lại tìm đến cửa, nhìn lại Thẩm Thanh không có một chút đề phòng nào, Bùi Chân không khỏi lắc đầu: Gia đình này, vẫn phải là do cô canh giữ.
Phải biết rằng là, một đứa trẻ có hạnh phúc hay không phụ thuộc rất nhiều vào tình cảm giữa ba mẹ.
Bùi Chân không muốn nhìn thấy cảnh hôn nhân của ba mẹ bị tan vỡ, tiểu tam lên nắm quyền, một đám con hoang và con riêng đến cửa gây khó dễ đối với cuộc sống giàu sang của cô.