Chương 6

Nhưng mà như đã nói, Bùi Chân cũng không cảm thấy mình nói sai, dù sao với thị lực của một người trưởng thành chưa chắc có thể nhận ra bức tranh của Cố Tả Tả là một con công, chứ đừng nói là trẻ con.

Có điều, Bùi Chân chẳng muốn đáp lại Cố Tả Tả , nhưng Cố Tả Tả nhất quyết bước tới trước mặt Bùi Chân lại là một chuyện khác, Bùi Chân thực sự muốn tiếp tục nói chuyện trêu chọc Cố Tả Tả, nhưng một người khác đã lên tiếng cướp mất vị trí của cô bé:

“Cố Tả Tả, lại bắt nạt người khác nữa sao!”

Quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng trượt ván đang hùng hùng hổ hổ lao tới, cậu bé dừng lại ở giữa Cố Tả Tả và Bùi Chân, dùng thân mình bảo vệ Bùi Chân ở phía sau.

Bùi Chân nhận ra, đó chính là thần tượng của nhà trẻ Minh Thành, Đường Gia của lớp lá.

Đường Gia nổi tiếng là chính nghĩa, cũng chính bởi vì điểm này mà cậu bé là thần tượng được vô số bé ở trường mẫu giáo ngưỡng mộ, dù sao trẻ con cũng đơn thuần, ít nhiều đều có chút mê luyến những người được gọi là anh hùng.

Nhà họ Đường và nhà họ Cố rất quen thuộc với nhau, bởi vậy những đứa trẻ của hai nhà cũng vậy.

Đường Gia từ trước đã không thích sự kiêu ngạo của Cố Tả Tả, nhất là không ưa thái độ của Cố Tả Tả đối với Cố Hữu Hữu, cậu bé cũng đã nghe về những gì đã xảy ra trong lớp mỹ thuật hôm nay, vì vậy khi nhìn thấy Cố Tả Tả chặn Bùi Chân ở cổng trường, cậu bé đã trực giác nghĩ rằng bên kia đang kiếm chuyện.

Cố Tả Tả vốn là muốn gây rắc rối cho Bùi Chân, nhưng thấy Đường Gia tới, cô bé nhất thời cảm thấy ủy khuất: Cô bé còn chưa kịp ra tay, sao có thể bị gọi là kẻ bắt nạt?

Thế nhưng Đường Gia không đếm xỉa gì tới những suy nghĩ nhỏ nhặt của Cố Tả Tả, Cố Tả Tả thấy thế nhất thời khổ sở buồn bã bỏ chạy, trước khi đi còn không quên ném cho Bùi Chân một cái liếc mắt hung hăng.

Bùi Chân nhìn bóng lưng của Cố Tả Tả đi xa, trong lòng ngao ngán, châm đèn cho EQ của cô gái nhỏ này, nghiêng đầu về phía Đường Gia với vẻ mặt vui vẻ: “Anh trai này, cám ơn nhé”

Cô bé cười ngượng ngùng xấu hổ làm cho l*иg ngực Đường Gia đập loạn xạ, khuôn mặt ửng hồng nhàn nhạt, có chút ngượng ngùng nói: “Không có gì, em là Bùi Chân đúng không? Anh là Đường Gia!”

“Vậy em có thể gọi anh là anh Đường Gia không?” Bùi Chân nghiêng đầu hỏi, ánh mặt trời từ kẽ lá chiếu vào khe hở, vừa vặn chiếu vào cô bé nhỏ có má lúm đồng tiền.

Đường Gia luôn luôn nhìn thấy đều là những cô bé ương ngạnh như Cố Tả Tả, hoặc sẽ là trầm tính và hướng nội như Cố Hữu Hữu, nhưng cậu bé lại chưa bao giờ nhìn thấy một cô bé vừa ngọt ngào lại vừa dễ thương như Bùi Chân, ngay lập tức cậu bé đã bị đối phương nuốt chửng. cậu ngượng ngùng sờ sờ đầu, có chút lắp bắp trả lời: "Có, Có… dĩ, dĩ …nhiên là có thể."

Đường Gia cùng Bùi Chân tán gẫu thêm vài câu, cậu bé miễn cưỡng chuẩn bị rời đi khi quản gia của nhà mình đến, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Chân Chân, nếu Cố Tả Tả lại đến tìm em gây phiền phức, thì hãy tìm anh."

Bùi Chân nửa hiểu nửa không gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt Đường Gia.

Sau khi tiễn Đường Gia, Bùi Chân đạp chiếc xe đạp nhỏ đi quanh nhà trẻ, chú tài xế đã đợi sẵn ở đây, khi thấy Bùi Chân tới, chú ấy liền nở một nụ cười, mở cốp sau, cất chiếc xe đạp nhỏ của Bùi Chân vào trong.

“Tiểu thư, ngày đầu tiên ở nhà trẻ vui chứ?” Chú tài xế vừa nổ máy xe vừa cười híp mắt hỏi.

“Dạ vui.”

Bùi Chân thắt dây an toàn, cảm thấy hài lòng thỏa dạ mở sách tranh ra, lúc sáng chỉ có một ngôi sao, hiện tại đã có mười ngôi sao, trên mặt đất còn có một con quái vật nhỏ bị đánh cho tơi bời.

Bùi Chân cất cuốn sách tranh, hài lòng dựa vào đệm da mềm mại hai mắt nhắm lại.

Chưa đầy nửa giờ, Bùi Chân đã về đến nhà.

Khi Bùi Chân vừa xuống xe, cô bé liền phát hiện trong gara có thêm một chiếc xe mà cô bé chưa từng thấy qua, khá cũ kỹ, cũng không phải loại xe sang gì, chắc chắn không phải của nhà bọn họ.

“Có khách nào tới nhà ạ?” Bùi Chân ngẩng đầu hỏi bảo mẫu Lâm, người đã đón cô bé trong gara.

Bảo mẫu Lâm dắt tay Bùi Chân trực tiếp kéo Bùi Chân vào thang máy trong gara, đi thẳng lên lầu ba: “Đúng vậy, hôm nay bạn học của phu nhân đến nhà, nghe nói hai người đã nhiều năm rồi chưa gặp nhau, thấy phu nhân rất vui."

Một người bạn cùng lớp đã nhiều năm không gặp bất ngờ đến thăm.

Hưm, có vấn đề.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu với trà xanh, bạch liên hoa mưu mô, Bùi Chân phát giác một chút mờ ám.

Vừa ngay lúc đó, cửa thang máy mở ra.

Một người phụ nữ trang điểm đậm đang nói chuyện phiếm với mẹ Thẩm Thanh của Bùi Chân, thấy Bùi Chân đi tới, bà ta lập tức tươi cười bước tới, trìu mến gọi: “Đây là Bùi Chân ư? Trong nháy mắt đã lớn như vậy rồi sao."

Trong một lúc, bỗng nhiên Bùi Chân dường như nghe thấy một âm thanh máy móc nhắc nhở trong lòng vang lên:

Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện quái vật nhỏ! Phát hiện quái vật nhỏ!

Bùi Chân liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào: “Chào dì!”