"Chân Chân tiểu thư, có khách tới gặp cô."
Bùi Chân đang ngồi ở trước bàn viết bài tập, người giúp việc trong nhà tới gõ cửa nói có khách đang tìm cô.
Kể từ khi Bùi Chân đi học mẫu giáo, liền thường xuyên có bạn nhỏ đến nhà cô chơi, Cố Hữu Hữu không cần phải nói, Kỷ Lẫm mấy ngày trước không biết từ đâu biết được địa chỉ nhà Bùi Chân, sáng sớm đã tìm tới trước cửa, xém chút nữa bị Hạ Tiêu đuổi ra ngoài, cuối cùng hai người cùng nhau ra ngoài chơi, để Bùi Chân ở nhà một mình làm bài tập.
“Được, tôi sẽ tới ngay.”
Bùi Chân đặt bút xuống nhảy xuống khỏi ghế tựa, không nhanh không chậm đi về phía phòng khách, tự hỏi giờ phút này là ai đến tìm cô.
Là Cố Hữu Hữu tới tìm cô cùng nhau làm bài tập toán học sao? Hay là Đường Quả Quả mang kẹo mới sản xuất ở nhà tới?
Bùi Chân còn chưa kịp đoán ra vị khách đến thăm rốt cuộc là ai, thì đã nghe thấy từ trong phòng khách truyền đến 1 loạt âm thanh quạc quạc quạc, khiến cho cô có chút bối rối mở cửa ra, chỉ nhìn thấy một cậu bé thần sắc điềm tĩnh đang ngồi nghiêm trang trên ghế sofa, mà ở trên đùi của cậu bé là một con màu trắng đang nhảy nhót... Con vịt?
Con vịt: Quạc quạc quạc!
Cậu bé mặt không biểu cảm ôm con vịt đứng lên, hướng về phía Bùi Chân lễ phép chào hỏi: "Xin chào Bùi Chân tiểu thư, anh là Trình Huyên Hòa. Xin thứ lỗi cho anh đã mạo muội tới nhà thăm, quấy rầy."
Không giống như giọng nói của những đứa trẻ như Bùi Chân, giọng nói của Trình Huyên Hòa trầm hơn, kết hợp với giọng điệu tao nhã lễ độ, trong chốc lát Bùi Chân gần như tưởng rằng là mình đang nói chuyện với người trưởng thành.
Bùi Chân lén lút quan sát đối phương một chút, hôm nay là cuối tuần, nhưng Trình Huyên Hòa ăn mặc rất trịnh trọng, trên quần áo ngay cả một vết nhăn cũng không nhìn thấy, hiển nhiên đây là một người hết sức chú trọng lễ nghi.
Tuy nhiên, ánh mắt của Bùi Chân lại rơi xuống trên con vịt vui vẻ kia, cảm thấy khuôn mặt không cảm xúc của cậu bé này với con vịt kia nhìn qua thế nào cũng trông hoàn toàn xa lạ.
Dường như nhận ra ánh mắt của Bùi Chân, Trình Huyên Hòa hơi hơi cúi đầu nhìn con vịt trong lòng, vẻ mặt không thay đổi giải thích nói: “Anh nhặt được nó trên đường tới đây, hình như nó bị thương, nên anh băng bó cho nó một chút, chuẩn bị lát nữa đi tìm chủ nhân của nó."
Bởi vì lý do đi học mẫu giáo, nên Bùi Chân mới sống ở tiểu khu cho tới tận bây giờ, đây là một khu giàu có nổi tiếng trong thành phố, khi cảm thấy buồn chán, Bùi Chân đi bộ quanh khu phố một vòng, nhìn các thú cưng khác nhau của các hộ gia đình, cảm giác giống như là đi dạo một vòng thảo cầm viên. Cho nên cô đã không chút ngạc nhiên nào khi có người nuôi vịt ở trong tiểu khu.
“Nếu Bùi Chân tiểu thư để ý, anh có thể mang nó đi trước.”
Trình Huyên Hòa cùng giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói, từ trong lời nói có thể thấy được cậu là người rất coi trọng lễ nghi, lúc nào cũng chú ý giữ một khoảng cách với người ngoài.
Khi đối mặt với người có tính cách như này, ngàn vạn lần không nên tỏ ra quá mức thân mật, ngược lại sẽ khiến cho đối phương cảm thấy mình rất không hiểu chừng mực; nhưng cũng không thể làm theo nguyên tắc quá mức, bằng không sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể bước vào vòng tròn của người đó.
Vây nên làm cái gì bây giờ đây?