Chương 47

Cố Tả Tả cảm giác mình giống như là mở ra một cuốn thiên thư vậy, cô đầu choáng mắt hoa đóng cuốn sách bài tập toán học lại, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp vẻ mặt vui mừng khôn xiết của Cố Hữu Hữu.

"Những thứ này thật là tốt quá, đây chắc chắn là món quà tuyệt vời nhất mà mình nhận được trong năm nay."

Cố Hữu Hữu trước đó đã nói với Bùi Chân rằng cô thích toán học, nhưng cô không ngờ rằng đối phương lại vì cô mà đặc biệt làm một quyển bài tập toán, thành ý này quả thực khiến cho cô rất rất vui vẻ, huống chi những bài toán này cũng quá hay đi, cô chỉ cần nhìn thoáng qua một cái liền bị các bài toán này hấp dẫn thật sâu.

Cố Tả Tả nhìn Cố Hữu Hữu đang cực kỳ vui vẻ vì nhận được toán học, trong lúc nhất thời lại không biết ở trong lòng mình đến tột cùng là Cố Hữu Hữu kỳ quái hơn, hay là người đã tặng đề bài toán học cho người khác làm quà sinh nhật Bùi Chân kỳ quái hơn, mấy người là sợ trường mẫu giáo giao bài tập về nhà không đủ hay sao hả?

Cố Tả Tả: Thật xin lỗi, thực sự không hiểu nổi tình bạn của mấy người ...

Mặc dù Cố Tả Tả không có hứng thú với những bài toán mà Bùi Chân đưa cho Cố Hữu Hữu, nhưng mà Bùi Chân vậy mà lại không tặng quà cho cô, chuyện này cô đã ghi lại trên cuốn sổ nhỏ nhỏ rồi.

Cố Tả Tả buồn bực trở về phòng, cô còn chưa kịp ngồi xuống một lát, mẹ kế đã đi tới gõ cửa phòng, đặt hộp quà trên tay bỏ lên bàn của Cố Tả Tả.

"Tả Tả, đây là món quà mà bạn cùng lớp Chân Chân tặng nhờ dì đưa cho con."

Cố Tả Tả vừa nghe vậy lập tức ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cái hộp quà đó, "Bùi Chân đưa sao?"

Bà Cố gật đầu, nhớ lại dáng vẻ ngại ngùng của Bùi Chân khi cô bé nhờ bà giúp đỡ, bà mỉm cười nói: “Người ta mắc cỡ không dám trực tiếp đưa cho con nên đã nhờ dì mang đến cho con.”

Không ngờ tới Bùi Chân này lại bất ngờ tốt thật mà.

Hừm, vì sinh nhật của tôi, lần này tôi sẽ không đem cậu viết vào cuốn sổ nhỏ.

Cố Tả Tả liếc nhìn hộp quà trên bàn một cái, rất nhanh liền đem tâm trạng mới vừa không thoải mái ném ra sau ót, vui vẻ mở quà ra.

Bên kia, trên đường về nhà, Bùi Chân vừa ngắm phong cảnh, vừa nghĩ rằng chắc có lẽ các cô bé đều đã nhận được quà của mình rồi.

Cô gần như có thể tưởng tượng ra được Cố Tả Tả khi biết rằng không có ai tặng quà sinh nhật cho mình sẽ bày ra một vẻ mặt như thế nào, sau đó như thế nào trong trái tim cũng sẽ vẽ cho Bùi Chân một dấu gạch chéo nhỏ. Lúc này, bản thân lại đưa đến cho Cố Tả Tả một món quà, coi như trước khi Cố Tả Tả không thích mình nữa thì sau này cô cũng giữ lại cho mình mấy phần mặt mũi.