Chương 40

Bùi Chân còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Lẫm liền vội vàng, tiến lên một bước cao giọng nói: “Hoa mọc trong sân cũng không thể chạy, chút nữa lại nhìn cũng giống như vậy. Chân Chân, cậu đi chơi trò chơi với chúng tôi trước đi.”

Kỷ Lẫm vừa nói xong chỉ chỉ vào một đám trẻ con đang chơi đùa cách đó không xa, vẻ mặt kiên quyết nói: “Tôi chơi trò chơi rất lợi hại!”

Cả hai cậu bé nói xong, trừng mắt nhìn nhau không ai nhường ai, giữa hai người có luồng điện rất nhỏ chạy điên cuồng.

Hạ Tiêu nheo mắt lại, khiêm nhường nhưng lại lạnh như băng “có lòng” nhắc nhở nói: “Là tôi rủ chị gái tôi trước.”

Nhưng mà, sự thật hiển nhiên không có tác dụng với Kỷ Lẫm, Kỷ Lẫm kiêu căng phách lối lơ đễnh cười một tiếng, hơi hất cằm lên, vẻ mặt cực kì ngông cuồng: "Vậy thì sao?"

Trong mắt Hạ Tiêu bộ dạng cà lơ phất phơ của Kỷ Lẫm này mười phần muốn ăn đánh, trời ạ, cậu không thể để một cậu bé bất học không có bản lĩnh như vậy đến gần chị gái mình.

Hạ Tiêu bình tĩnh lại tâm lý đang bùng nổ của mình, trên người đã bộc lộ ra tiềm năng trở thành ảnh đế trong tương lai, dù cho trong lòng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, trên mặt lại như nước không chút gợn sóng, mặt lộ vẻ lễ phép nở nụ cười nói với Kỷ Lẫm: "Chị gái tôi không thích ồn ào, cậu tìm người khác chơi cùng đi."

Kỷ Lẫm nhướng mày, hỏi ngược lại: "Cậu là chị cậu sao? Cậu biết cô ấy không muốn chơi với chúng tôi à?"

Hạ Tiêu hít một hơi thật sâu, ha ha nói: “Này cũng không đến mức, nhưng tôi với chị gái sống với nhau lâu như vậy, nên tôi hiểu chị ấy hơn cậu, phải không?”

"Cậu!"

Nhìn thấy Kỷ Lẫm sắp bị Hạ Tiêu đánh bại, lúc này ngoài nhà đột nhiên có tiếng sấm lớn vang lên, những vị khách vốn đang ở trong sân lao vào nhà trú mưa, dẫn tới một trận náo loạn không nhỏ.

"Ha ha, trời mưa rồi, không xem được hoa rồi, Chân Chân, chúng ta đi chơi trò chơi đi!"

Kỷ Lẫm vui vẻ vỗ đùi, còn không quên có chút hả hê nhìn Hạ Tiêu làm ra vẻ mặt dương dương đắc ý.

Hạ Tiêu nắm chặt hai quả đấm, vẻ mặt u ám nhìn Kỷ Lẫm.

Không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, cơn mưa này cũng đến đúng lúc quá đi?

Cậu bé tuấn tú cắn chặt môi, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ không cam lòng, trợn tròn mắt, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.

"Cậu làm gì vậy?"

Kỷ Lẫm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Tiêu tóm lấy, kéo đi về phía khu vui chơi.

"Chơi trò chơi à, tôi chơi với cậu."

Hạ Tiêu cười khanh khách nhìn Kỷ Lẫm, cũng không quên quay đầu nói lời tạm biệt với Bùi Chân, trên mặt tươi cười: “Chị, em đi chơi với cậu ấy trước, chút nữa tạnh mưa chúng ta đi ngắm hoa đi.”

"Này! Ai muốn cùng cậu chơi..."

Kỷ Lẫm liều mạng giãy giụa, lúc quay đầu lại liền gặp phải ánh mắt của Bùi Chân.

"Hai người phải hòa hợp với nhau nhé!"

Bùi Chân mỉm cười trong trẻo, hướng về phía Hạ Tiêu và Kỷ Lẫm vẫy vẫy tay.

Cô không muốn Hạ Tiêu và Kỷ Lẫm tranh cãi xem ai sẽ đi chơi với mình bởi vì loại chuyện này ồn ào tối mày tối mặt, dù sao bây giờ Bùi Chân chọn ai cũng sẽ làm người còn lại không vui, cho nên dứt khoát để họ ai cũng không được, lưu lại nhớ mong cho lần sau.

Kỷ Lẫm: Hả? Cái này?

Kỷ Lẫm tuy rằng trong lòng không vui lắm, nhưng nếu Bùi Chân đã nói như vậy, cậu cũng không thể làm gì được.

Kỷ Lẫm cắn chặt răng, sắc mặt cứng đờ theo Hạ Tiêu đi tới chỗ một đám bạn nhỏ, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay Hạ Tiêu.

"Cậu nhớ kỹ cho tôi!" Kỷ Lẫm nghiêm khắc nói.

Hạ Tiêu vẫn nở nụ cười đặc trưng, lịch sự mỉm cười với khách đi ngang qua, sắc mặt không hề thay đổi đáp: "Cũng như nhau thôi."

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Tiêu: Hừ, chị gái do ta tới bảo vệ, mấy cậu nhóc hết thảy tránh ra!