Chương 36

Đường Quả Quả vẫn luôn mang chiếc túi con vịt nhỏ trên người, Bùi Chân vốn là tò mò bên trong chứa những gì, bây giờ Đường Quả Quả nghe thấy những gì Cố Hữu Hữu nói, cô bé lập tức không nói hai lời mở khóa kéo của chiếc túi ra, từ bên trong lấy ra một bó to đủ các loại kẹo nhét vào trong tay Cố Hữu Hữu cùng Bùi Chân, cười hì hì nói: "Đây là kẹo tớ mang từ nhà tới, Chân Chân cùng Hữu Hữu ăn đi!"

Bùi Chân bóc lớp giấy bọc của một viên kẹo trái cây cứng, nhét viên kẹo nhỏ xinh xắn dễ thương vào miệng, vị ngọt ngào đặc trưng của trái cây lập tức lan ra từ đầu lưỡi.

Candy Rain không hổ là công ty sản xuất kẹo lớn nhất Trung Quốc, sản phẩm của hãng quả thực rất hợp khẩu vị của trẻ em, ngay cả Bùi Chân vốn không thể nào thích ăn kẹo cũng phải công nhận rằng loại kẹo này ăn khá ngon, không quá ngọt cũng không quá ngấy, ngược lại có hương thơm trái cây tươi mát, mà không tạo cho người ăn cảm giác đường hóa học công nghiệp.

Thật ra, vị giác của trẻ em còn non nớt, căn bản là chúng không thể cảm nhận được sự khác biệt nho nhỏ trong hương vị, chứ đừng nói đến các lớp của các món đồ ngọt này. Lý do tại sao Bùi Chân có thể biết được thành phần của những món đồ ngọt đó, chẳng qua là dựa vào cảm giác thông thường của người trưởng thành mà thôi.

Bùi Chân vốn chỉ là ăn bánh và thuận miệng nói, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra rằng Đường Quả Quả rất hào hứng với lời nói của mình, và ngay lập tức nhận ra rằng gia đình của bên kia nhất định phải tham gia vào các ngành có liên quan.

Một khi đã như vậy, Bùi Chân liền dứt khoát hòa nhập, quả thực thuận lợi cùng với Đường Quả Quả trở thành bạn bè, sau đó mới phát hiện đối phương hóa ra chính là Candy Rain đại tiểu thư, trong tương lai gần như chiếm lĩnh thị trường đồ ngọt quốc gia “Bậc thầy kẹo ngọt Đường Quả Quả”.

Đây thực sự là một thu hoạch ngoài ý muốn, không nói những cái khác, có thể làm bạn với Đường Quả Quả sẽ khiến hũ kẹo của Bùi Chân trong tương lai được các loại kẹo lấp đầy.

Ba bạn nhỏ mặt mày hớn hở đang ăn đồ ngọt, thì đột nhiên một bên có tiếng bước chân dồn dập.

Một cậu bé kiêu ngạo lao tới, đẩy Đường Quả Quả đang đứng bên cạnh Bùi Chân và hét lên một cách không khách khí: "Tránh ra, đồ xấu xí!"

Đường Quả Quả bị cậu bé đẩy lùi về sau vài bước, nhưng không ngã xuống mà kẹo trong túi nhỏ rơi vãi khắp sàn, nhất thời khổ sở cúi đầu thiếu chút nữa khóc lên.

Kỷ Lẫm không nhìn Đường Quả Quả, mà quay đầu và nhìn thẳng vào Bùi Chân, hơi hơi nhướng mày.

Đây là muốn tới đánh người sao?

Nghĩ tới đây, Bùi Chân ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Kỷ Lẫm, thầm nghĩ muốn nhìn xem cậu nhóc này rốt cuộc đang muốn làm cái gì.

"Cậu!"

Kỷ Lẫm giơ bàn tay nhỏ bé lên, chỉ thẳng vào Bùi Chân và mím chặt môi.

"Cậu tên là gì?"

Bùi Chân: ...

Kỷ Lẫm có chút khó khăn đem những lời này nói ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia ngượng ngùng.

Bùi Chân mặt đầy lạnh lùng nhìn cậu bé mặt ửng đỏ trước mặt, trong lòng âm thầm không nói lật một cái liếc mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Lẫm: Tiểu tiên nữ ta tới tấn công ngươi!

Bùi Chân: Độ hảo cảm -10000, tự tay tạm biệt.