Đây, đây vẫn là Hạ Tiêu bảo sao nghe vậy sao?
Hạ Nham sửng sốt, đây là lần đầu tiên Hạ Tiêu dám chống đối ông ta thẳng thừng như vậy, còn là vì một nhóm người ngoài. Ông ta ngay lập tức tức giận, bất chấp xung quanh nhiều người xem như vậy, chuẩn bị trực tiếp dứt khoát đoạt đứa trẻ đi. Đúng lúc này, một giọng nam lạnh như băng lọt vào tai Hạ Nham.
"Tránh xa gia đình tôi một chút."
Bùi Trang Nhiên sắc mặt lạnh như băng từ phía sau Hạ Nham bước ra, bên người còn đi theo mấy vệ sĩ, những người này đã nhanh như chớp khuất phục những người do Hạ Nham mang tới .
Hạ Nham sắc mặt tái xanh, vừa định mang người chạy đi, đồn cảnh sát gần công viên giải trí đã dẫn một đội đến.
"Đồng chí cảnh sát, nhóm người này ngay trước mặt mọi người đã uy hϊếp vợ và con gái tôi, còn muốn bắt con của bạn tôi đi."
Bùi Trang Nhiên thong thả bước tới, ung dung giải thích cho viên cảnh sát chuyện gì đã xảy ra.
Viên cảnh sát nhìn hai bên đánh giá một chút, một bên là gia đình bốn người ăn mặc đẹp đẽ, cử chỉ lễ độ, một bên là một người đàn ông trung niên hung dữ, thật khó để ngăn cản viên cảnh sát nghiêng thiện cảm về phía Bùi Trang Nhiên.
Hạ Nham nghe vậy trở nên sốt ruột, vội vàng giải thích: "Nói bậy! Đó là cháu trai của tôi, làm sao là cướp chứ? Ngược lại là đám người ngoài này cướp cháu tôi sau lưng, các người mới là có dã tâm!"
"Chú cảnh sát, chính là ông ta! Ông ta luôn bắt nạt em trai con, các chú không thể để cho ông ta mang em trai con đi!"
Người lớn nói chuyện mới nói phải trái, còn trẻ con thì không có nguyên tắc khi hành động, Hạ Nham còn ở đó cùng viên cảnh sát giải thích hành vi của bản thân để cho nó hợp lý hóa, Bùi Chân đã chầm chậm chạy tới trước mặt viên cảnh sát, bắt đầu cáo trạng.
Hạ Nham quả thực muốn hộc máu khi nghe Bùi Chân nói, con bé này sao có thể nói dối trôi chảy như vậy, còn có thể bày ra bộ dáng ngây thơ, so với những người lớn biết nói dối còn tốt hơn!
Đôi mắt của Bùi Chân đỏ hoe, giọng nói có lẽ bởi vì đã khóc nên có chút khàn khàn, viên cảnh sát dẫn đội ngay lập tức nghĩ đến con gái mình.
Viên cảnh sát lập tức mềm lòng, vừa an ủi Bùi Chân, vừa nhờ đồng nghiệp mang mọi người đến đồn cảnh sát để tường trình.
"Bé gái nhỏ yên tâm, chú cảnh sát sẽ không để cho người xấu mang em trai của con đi đâu."
Nghe vậy, Bùi Chân lập tức mở to hai mắt, trong mắt lóe sáng nhìn viên cảnh sát, "Thật không ạ? Chú và Chân Chân móc nghéo tay, chú không được lừa Chân Chân."
Nói xong Bùi Chân vừa đưa bàn tay nhỏ bé về phía viên cảnh sát, với vẻ mặt rụt rè, khiến đối phương nhịn không được nở nụ cười, gật gật đầu.
"Ừm, chú đồng ý với Chân Chân."
Viên cảnh sát an ủi Bùi Chân, sau đó khôi phục lại vẻ mặt của công việc, quay người không khách khí nói với Hạ Nham và nhóm của ông ta: "Làm phiền đi theo chúng tôi một chuyến."
Sự khác biệt về thái độ này khiến Hạ Nham khó mà không bị hỗn loạn.
Cái gì mà không để kẻ xấu bắt em trai ngươi đi? Hạ Tiêu là em trai của ngươi sao? Mình là người xấu sao?
Con bé này ngược lại lại là đại ác nhân đầu tiên.
Khi đến trong đồn cảnh sát, Hạ Nham vẫn không chịu từ bỏ ý định, vỗ bàn khẳng định mình mới là bác của Hạ Tiêu, một mực khẳng định vợ chồng Bùi Trang Nhiên muốn giành quyền giám hộ, nên mới lén lút sau lưng bọn họ mang Hạ Tiêu đi.
Viên cảnh sát phụ trách hòa giải nhìn người đàn ông đang cáu kỉnh trước mặt mà muốn trợn mắt lên, mặc dù đã kiểm tra thông tin và biết rằng Hạ Nham đúng là bác của Hạ Tiêu, nhưng mà nhìn xem, đứa trẻ tên Hạ Tiêu vẫn luôn núp bên cạnh Bùi Trang Nhiên và Thẩm Thanh, ai thân ai không nhìn sơ qua là đã biết, những gì một người bác có thể làm còn không bằng một nhóm người ngoài, không phải là có vấn đề sao?