Những người này đều là người thân của Hạ Tiêu làm sao mà mỗi một người đều kỳ quái như vậy, không nghĩ cách làm sao để an ủi một đứa trẻ vừa mới mất đi cha mẹ, mà mỗi ngày đều nghĩ đến việc làm thế nào để chộp được tiền vào trong tay mình.
Bác của Hạ Tiêu trong điện thoại cười khẩy, đặc biệt là lời nhắc nhở cuối cùng có ý đe dọa, đây là điều nên nói với một đứa trẻ sao?
Nghĩ đến đây, Bùi Chân bỗng nhiên nở một nụ cười ranh mãnh, từ từ nhảy từ trên bàn xuống, cùng Hạ Tiêu ăn cơm tối như thể cái gì cũng không biết.
Hạ Tiêu cũng không đề cập đến việc người nhà họ Hạ gọi điện thoại đến, chẳng qua là cậu rõ ràng trầm mặc rất nhiều, có chút cố ý tránh né ánh mắt của Thẩm Thanh và Bùi Chân, cơm nước xong liền lập tức chui về phòng của mình.
"Đứa nhỏ Tiểu Tiêu này sao vậy chứ? Là bị bệnh sao?"
Thẩm Thanh lo lắng nhìn cửa phòng Hạ Tiêu, nhưng lại không dám tùy tiện đi vào.
Ở một bên, Bùi Chân cũng không hề mở miệng đề cập đến cuộc điện thoại lúc chiều, mà làm bộ như đang suy nghĩ, kéo kéo váy của Thẩm Thanh.
“Sao thế, Chân Chân?” Thẩm Thanh vẻ mặt ôn hòa ngồi xổm xuống, đem Bùi n từ dưới đất nhấc lên, xoay người đi về phòng ngủ.
Bùi Chân ngoan ngoãn dựa vào người Thẩm Thanh, dè dặt ở bên tai Thẩm Thanh đưa ra đề nghị: “Mẹ, cuối tuần này chúng ta cùng em trai đi công viên giải trí chơi nhé.”
Thẩm Thanh không biết trong lòng của Bùi Chân có tính toán gì không, nhưng cô cũng cảm thấy đó là một ý kiến hay, dẫu sao thì con nít mà, chơi một chút là mọi phiền não cũng sẽ biến mất.
"Được, Chân Chân của chúng ta thật là biết nghĩ cho người khác."
Thẩm Thanh cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bùi Chân, cảm thấy con gái mình thật sự là quá lương thiện, cô đang băn khoăn không biết nên làm thế nào để dỗ Hạ Tiêu vui vẻ, Chân Chân liền đề nghị cuối tuần cùng nhau ra ngoài chơi.
Bùi Chân bẽn lẽn ôm lấy Thẩm Thanh, trong lòng phân tích tính toán một chút xem nên làm gì tiếp theo.
Ngày thứ hai.
"Hạ Tiêu làm sao vậy? Cảm giác gần đây cậu ấy không được vui vẻ cho lắm?"
Một vài bạn nhỏ ở hoạt động ngoại khóa tụ tập cùng nhau, thảo luận về sự kì lạ của Hạ Tiêu gần đây.
Bùi Chân cũng không vội mà xen miệng vào, mà cùng Cố Hữu Hữu ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, xoay vòng dây hoa, đợi đến khi bọn trẻ thảo luận không ra cái nguyên cớ vì sao mới đến thời điểm cô nói.
"Đúng rồi! Chân Chân không phải rất quen thuộc với Hạ Tiêu sao? Chúng ta hỏi Chân Chân, cậu ấy chắc chắn biết!"
Đúng như dự đoán chỉ trong chốc lát một đám bé gái đã chen chúc đến trước mặt Bùi Chân, hỏi thăm tình hình gần đây của Hạ Tiêu.
"Hử, tớ chẳng qua là nghe nói, không chắc chắn lắm."
Bùi Chân ở giữa một đám người thúc giục ấp úng trả lời, ngược lại càng thêm khơi dậy sự tò mò của họ, "Chân Chân, cậu mau nói cho chúng tớ biết đi"