Chương 23

Hôm nay tan học về nhà, Bùi Chân đang muốn đi tìm Hạ Tiêu để tập luyện vở kịch cho bữa tiệc chào mừng tân học sinh, liền thấy bảo mẫu Lâm đang bưng dĩa trái cây đã cắt sẵn đứng trước cửa phòng Hạ Tiêu, ngó đầu nhìn gì đó.

Bùi Chân đảo mắt xung quanh, rón rén đi tới, dùng bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo của bảo mẫu Lâm, nhẹ giọng hỏi: "Bảo mẫu Lâm, tại sao người không đi vào?"

Bảo mẫu Lâm vừa cúi đầu thấy Bùi Chân bên chân mình, bà vội vàng che giấu sự lo lắng trên khuôn mặt, thay bằng một nụ cười vui vẻ và nói với Bùi Chân một cách trìu mến: Chân Chân tiểu thư, người nhà của Hạ Tiêu thiếu gia đang gọi điện thoại tới, bọn họ đang nói chuyện."

Người nhà?

Bùi Chân ngay lập tức nghĩ đến chính là đám người thân trong gia đình Hạ Tiêu đang tranh giành tài sản nhà họ Hạ, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của bảo mẫu Lâm cũng biết phần lớn là có chuyện không tốt, nhưng cũng không vội đi tìm Hạ Tiêu, cô quay lưng đi vào phòng làm việc của Bùi Trang Nhiên.

Bùi Trang Nhiên hôm nay không có ở nhà nên Bùi Chân dễ dàng lẻn vào, ngay khi vừa bước vào phòng, cô liền thuần thục nhảy lên ghế dựa, sau đó men theo mép bàn trèo đến bàn làm việc, tầm mắt rơi vào cái điện thoại ở bên trên góc bàn.

Một gia đình như nhà họ Bùi không thể nào tùy tiện tiết lộ thông tin liên lạc riêng tư của người trong nhà cho người ngoài, cho nên điện thoại cố định vẫn được giữ ở nhà, tương tự như điện thoại của công ty vậy, chỉ có gọi cho đồng nghiệp hoặc người ngoài không quen biết mới dùng điện thoại này.

Mà điện thoại trong phòng làm việc của Bùi Trang Nhiên là tổng đài của điện thoại cố định trong cả nhà, nên có thể nghe được bất kì cuộc nói chuyện nào, bởi vậy Bùi Chân rất nhanh chóng kết nối tới cuộc gọi với Hạ Tiêu, nín thở chăm chú lắng nghe.

Cuộc gọi vừa được chuyển đến đường dây nhánh, trong ống nghe đã truyền đến một tiếng gầm gừ giận dữ: "Bọn họ đều là người ngoài, sao có thể thật tình đối đãi với con? Hạ Tiêu, con tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mà bác là người từng trải chẳng lẽ con không tin người nhà mình mà lại muốn tin người ngoài sao?"

Không biết trước đó người đàn ông đã nói cái gì với Hạ Tiêu, Hạ Tiêu thanh âm có chút trầm thấp nghẹn ngào, giống như đã khóc, đứt quãng giải thích: "Không, không phải! Cô chú đối với con rất tốt, Chân Chân cũng ... "

“Đủ rồi!” Người đàn ông trong điện thoại không kiên nhẫn cắt đứt lời bào chữa của Hạ Tiêu, dùng một loại giọng điệu bức bách gần như uy hϊếp ép buộc cậu: “Đợi con sau này bị lừa, đừng trách bác không nhắc nhở con, con hãy suy nghĩ cẩn thận đi, ở lại nhà của một người ngoài, hay là để người thân chúng ta chăm sóc con!"

Ngay sau đó, trong ống nghe truyền đến một hồi tiếng bíp bíp bíp cúp máy, Hạ Tiêu cũng trầm mặc không nói cúp điện thoại.