Chương 22

Nghĩ như vậy, các cô bé đều cảm thấy đề nghị này hết sức hợp lý, ào ào gật đầu đồng ý, giống như sợ người khác đổi ý mất vậy.

"Nói xong rồi, bất kể Hạ Tiêu chọn ai, mọi người đều không thể đổi ý nhé!"

Nhìn thấy các cô bé cùng nhau cắn câu, Bùi Chân không nhịn được nhíu mày.

Xong.

Tiếp đó, cô chỉ việc ngồi đợi hoàng tử tới đón mình là được.

Vừa tan học, Cố Tả Tả đã đi thẳng đến chỗ ngồi của Hạ Tiêu, có chút nhõng nhẽo chặn đường Hạ Tiêu: "Hạ Tiêu, cậu phải chọn tôi làm công chúa!"

Hạ Tiêu đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, cậu bé ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tả Tả, Cố Tả Tả lập tức bị ánh nhìn của cậu làm cho mặt đỏ tới mang tai, vô thức cao giọng nói: "Cậu có nghe thấy không?"

"Nghe thấy rồi."

Hạ Tiêu lạnh lùng trả lời, mặc dù bây giờ cậu sống ở nhà họ Bùi, nhưng tính cách không tin tưởng ai đối với người ngoài của cậu không thể ngày một ngày hai mà loại bỏ được, ngoại trừ Bùi Chân, kỳ thực cậu cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác.

"Cậu định chọn người khác à? Cậu có biết bố tôi là ai không?" Cố Tả Tả nhìn thấy bộ dạng của Hạ Tiêu liền cảm thấy tức giận, vô thức dọn ra chỗ dựa của mình, lại không ý thức được những lời này là đang ép buộc Hạ Tiêu, ngược lại càng khiến cậu xa lánh hơn.

"Đúng, tôi đã chọn được người rồi."

Giọng nói bén nhọn của Cố Tả Tả khiến Hạ Tiêu cau mày, cậu ngẩng đầu đưa mắt tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng đáp xuống cô bé đang cúi đầu viết bài tập ở góc xó ngoài lớp người.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính trút xuống, nhẹ nhàng chiếu vào trên người Bùi Chân, tôn lên vẻ đẹp cực kì xinh đẹp của cô bé.

Như cảm nhận được ánh mắt của Hà Tiêu, cô bé theo bản năng ngẩng đầu lên, hàng mi cong vυ"t khẽ rung động, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Bùi Chân, khóe môi Hạ Tiêu hơi khẽ nhếch lên, chậm rãi đi về phía cô bé, đám đông xung quanh như thủy triều rút vậy, tất cả mọi người trong phòng học đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Hạ Tiêu dừng lại trước mặt Bùi Chân, nhẹ nhàng nói: "Có thể mời cậu đến làm công chúa của tớ không?"

Cậu bé trong từng cử chỉ đều lộ ra vẻ sang trọng, cao quý, giống hệt như hoàng tử trong truyện cổ tích.

Dưới ánh mắt ghen tị của tất cả các cô bé khác, Bùi Chân có chút ngượng ngùng mềm yếu gật đầu.

Hờ, cơ hội tại buổi tiệc chào đón học sinh mới danh tiếng to lớn như vậy tôi đây cũng không khách khí mà nhận lấy.

Đối mặt với ánh mắt ghen tị nhưng bất lực của Cố Tả tả, Bùi Chân mỉm cười cùng Hạ Tiêu bước ra khỏi lớp.

Hôm nay lại là một ngày vui vẻ.