Chương 18

"Không sao cả, sau này chị gái sẽ bảo vệ em."

Bùi Chân nghiêm túc nói, cẩn thận lau nước mắt cho Hạ Tiêu, động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, như thể đang đối xử với một bảo vật quý hiếm dễ vỡ nào đó vậy.

Bùi Trang Nhiên và Thẩm Thanh cũng đi tới, mỉm cười ngồi xổm xuống, ôm Hạ Tiêu và Bùi Chân vào lòng, an ủi nói: “Chúng ta từ nay về sau chính là người một nhà.”

Hạ Tiêu đôi mắt đỏ hoe nhìn gia đình trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp sau một thời gian dài.

Những người giúp việc trốn bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, nghĩ rằng Bùi Chân tiểu thư thực sự là một thiên thần nhỏ, Hạ Tiêu thiếu gia cũng khiến cho người khác quý mến, họ nhất định phải làm việc chăm chỉ hơn và chăm sóc tốt cho hai bạn nhỏ dễ thương này.

Vở kịch cảm động tỏ tình thân nhân đến hồi kết, thừa dịp bầu không khí vẫn còn đó, Bùi Chân tranh thủ nắm lấy tay Hạ Tiêu, dẫn cậu về phòng.

"Em trai à, chị đưa em về phòng nhé!"

So với sự tự nhiên của Bùi Chân, Hạ Tiêu rõ ràng có chút không thích ứng được, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, khiến hàng lông mi có hơi không yên mà cong lên.

Bùi Chân nhìn thấy phản ứng của Hạ Tiêu trong mắt cậu, biết rằng chiến thuật kéo gần khoảng cách của cô đã phát huy tác dụng, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nhiệm vụ giành lấy cảm tình hôm nay coi như đã thành công.

Sau khi đưa Hạ Tiêu về phòng, Bùi Chân cũng không vội rời đi mà ngược lại biến thành một bộ dạng ngại ngùng, trốn ở phía sau cánh cửa lén lút quan sát Hạ Tiêu.

Hạ Tiêu đương nhiên phát hiện Bùi Chân vẫn chưa rời khỏi cửa, đang định mở miệng, liền thấy Bùi Chân từ sau cửa ló đầu vào, vẻ mặt do dự nhìn mình.

“Làm sao thế?” Hạ Tiêu có chút tò mò.

"Em. . . Em có thể gọi một tiếng chị được không?"

Bùi Chân dùng đôi mắt như ngôi sao nhìn về phía Hạ Tiêu, giọng điệu giống như một con thú nhỏ thẹn thùng, khiến cho người khác trong lòng rộn ràng.

Hà Tiêu sắc mặt đỏ bừng, nhìn Bùi Chấn ở phía cửa, thật lâu sau mới hạ giọng rụt rè kêu lên: "Ch... Chị...”

Bùi Chân nghe thấy lời này đầu tiên thì sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười rạng rỡ với Hạ Tiêu, nụ cười chân thành đó khiến trái tim Hạ Tiêu khẽ lay động, sau đó Bùi Chân xấu hổ đóng cửa lại, lạch bạch lạch bạch chạy đi.

Cho đến khi Bùi Chân chạy đi thật xa, Hạ Tiêu vẫn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Bùi Chân trong phòng.

Mọi người đều rất vui mừng vì cậu đến, động thái như vậy chắc chắn đã giải tỏa rất nhiều cảm giác bất an của Hạ Tiêu khi mới đến.

Cậu bé hít sâu hai hơi, những khắc nghiệt ban đầu đã biến mất không còn tăm tích, từ trong vali lấy ra một khung ảnh, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.

"Ba mẹ, con sẽ sống ở đây thật tốt, ba mẹ không cần lo lắng."

Người đàn ông và người phụ nữ ăn mặc ngăn nắp trong khung ảnh mỉm cười hiền lành, ánh mắt họ vẫn dịu dàng như mọi khi.

Hạ Tiêu đặt khung ảnh lên tủ đầu giường, mấy ngày nay cậu hiếm khi cười vui vẻ.

Tác giả có lời muốn nói: Nhà hát nhỏ

Thẩm Thanh: Trang Nhiên, nhìn xem tình cảm chị em của chúng thật tốt quá đi.

Bùi Trang Nhiên: Kì thực ... Tiêu Tiêu trông có vẻ lớn hơn Chân Chân.

Bùi Chân (khoanh tay): Chịu thôi, ai muốn tôi làm chị nào?

Hạ Tiêu (lém lỉnh): Chị!