Chương 14

Dựa theo thời gian mà tính, lẽ ra Bùi Trang Nhiên sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh ở nước ngoài trong lúc Bùi Chân đi nhà trẻ, Bùi Chân có chút ngạc nhiên khi hôm nay ông ấy lại có thể quay trở về nhà.

Kiếp trước, Bùi Chân sinh ra trong một gia đình ly tán, chưa từng một ngày được nếm trải tình thương của ba mẹ, bởi vậy nhớ tới sự cưng chiều bao năm qua của vợ chồng nhà họ Bùi, cô quyết tâm duy trì cái gia đình tốt đẹp này.

Nghĩ đến đây, đôi mắt to tròn của Bùi Chân như trái nho đen lộ ra vẻ hài lòng, cô nhìn ba ba một hồi, lại nhìn mẹ một hồi, cười đến không ngậm miệng lại được.

“Aizaaa, xem ra con rất thích ba và mẹ ở cùng nhau.” Bùi Trang Nhiên rất ít khi cười vui vẻ như vậy, bình thường ông ấy tuy rằng rất nho nhã lễ độ, khuôn mặt mỉm cười, nhưng đó chỉ là phép xã giao mà thôi, chỉ khi đối mặt với người nhà, ông ấy mới có thể nở nụ cười chân thành như vậy.

Bùi Chân nghe vậy lập tức bật cười, cô bé chớp chớp mắt, vươn bàn tay nhỏ mềm mại ra, một tay ôm ba, một tay ôm mẹ: "Ba mẹ, Chân Chân thích hai người nhất!"

Bùi Trang Nhiên và Thẩm Thanh bị hành động của Bùi Chân chọc cười, hai người ôm Bùi Chân trò chuyện trên ghế sô pha một lúc, hai người anh anh em em, thêm mỡ trong mật, Thẩm Thanh hai má đỏ ửng, liếc Bùi Trang Nhiên một cái: "Anh đang nói cái gì vậy, đừng làm hư con gái của chúng ta."

Bùi Trang Nhiên hôn bên tai vợ, thì thầm vào tai cô ấy: "Chân Chân mới bây lớn, con bé có thể hiểu được cái gì chứ?"

Bùi Chân cũng khéo léo chơi với con búp bê của mình, như thể cô bé không hiểu mọi người đang nói gì.

Buổi tối, cả gia đình đã có một bữa ăn khá lâu với nhau trong một bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Bùi Chân dùng một chiếc nĩa nhỏ cắm vào chiếc bánh gato trên đĩa, vui vẻ để dành phần dâu tây bên trên cho đến cuối cùng, lớp kem ngọt ngào mềm mại khiến Bùi Chân thực sự nghĩ rằng chiếc bánh này được làm bởi một đầu bếp bánh ngọt đến từ Pháp, ăn thật là ngon.

Vừa hài lòng ăn bánh, Bùi Chân vừa câu được câu không nghe ba mẹ tán ngẫu, phần lớn là chuyện làm ăn, hoặc là tại sao bác cả bất hòa với nhà giàu số một, bác hai trêu hoa ghẹo nguyệt khiến cho bác gái muốn ly hôn, vân vân...

Bùi Chân nghe chuyện chỉ muốn nhanh đi ngủ, đúng lúc này Bùi Trang Nhiên đột nhiên nói: "Anh muốn mang Hạ Tiêu về nhà chúng ta, dù sao nhà bọn họ cũng như vậy, anh lo rằng Hạ Tiêu sẽ bị ảnh hưởng."

Thẩm Thanh cũng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Em cũng nghĩ như vậy, ai ngờ bọn họ còn trẻ như vậy đã qua đời rồi, để lại Hà Tiêu còn nhỏ biết phải làm sao?”

"Nhưng mà Chân Chân có bận tâm không?" Bùi Trang Nhiên có chút lo lắng hỏi.

Đây cũng là vấn đề mà Thẩm Thanh đang suy nghĩ, cô ngẩng đầu nhìn Bùi Chân đang dùng nĩa nhỏ cắm vào những quả dâu tây đỏ tươi xinh đẹp, đang muốn mở miệng hỏi thì cô bé cũng đã ngầm hiểu hồi đáp: “Có bạn nhỏ nào muốn tới nhà của chúng ta sao? Thật tốt quá, Chân Chân đã luôn muốn trở thành chị gái!"