Chương 12

Thẩm Thanh nắm tay Bùi Chân dẫn vào phòng ngủ.

Vừa vào trong phòng, Bùi Chân ngồi ở mép giường, cởi hai chiếc giày, chui vào trong chăn trùm lên mình, trên giường lập tức xuất hiện một ngọn núi nhỏ.

Thẩm Thanh nhìn cảm thấy buồn cười, vội vàng đi lên ngồi xuống bên cạnh Bùi Chân, nhẹ giọng hỏi: “Chân Chân sao thế, trông con như có chút không vui?”

Khi trước, mỗi khi Bùi Chân không vui, cô bé sẽ quấn mình trong chăn, trông giống như một cái bánh bao nhỏ.

"Mẹ."

Bùi Chân chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen tròn như quả nho, nhìn qua trông rất đáng thương.

Thấy thế, Thẩm Thanh cảm thấy có gì đó không ổn, con gái mình vẫn luôn ngoan ngoãn lễ phép, sao hôm nay trông có chút kỳ lạ?

Thẩm Thanh vội vàng vén chăn lên xem Bùi Chân có cảm thấy khó chịu không, nhưng Bùi Chân lại gắt gao không chịu buông. Thế nhưng thể lực của một đứa con nít đâu thể nào hơn được người lớn, Thẩm Thanh rất nhanh vén chăn lên, phát hiện đầu gối vốn trắng nõn của Bùi Chân không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ.

Thẩm Thanh hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy đau lòng, vừa định xem kỹ hơn, Bùi Chân liền ôm đầu gối trốn sang một bên, rụt rè mở miệng: "Là con không cẩn thận vấp ngã."

"Vậy sao con không nói với mẹ?"

Thẩm Thanh đau lòng nói, trong thâm tâm lại âm thầm nghĩ, dù sao từ xưa đến nay Chân Chân của cô lớn như vậy lại chưa từng ngã, huống chi còn đang ở nhà, làm sao có thể ngã như vậy?

Bùi Chân cắn chặt môi, vẻ mặt đáng thương nhìn Thẩm Thanh, giải thích: “Con sợ mẹ lo lắng.”

Thẩm Thanh tức giận nhưng vẫn cười một tiếng, sờ sờ đầu Bùi Chân, ôn nhu nói: "Đầu gối còn đau không?"

Bùi Chân lắc đầu, lại chui vào trong chăn: "Không đau nữa."

Thẩm Thanh an ủi Bùi Chân vài câu, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Bùi Chân lại thò đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: “Mẹ, sau này dì Trần có đến nhà chúng ta nữa không?”

“Chân Chân hỏi cái này làm gì?” Thẩm Thanh dừng bước, trên mặt thần sắc có chút kỳ quái, tựa như đang suy tư điều gì.

Bùi Chân nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Thẩm Thanh, nhưng cô bé không vội tố cáo với Thẩm Thanh, dù sao cũng là một trà xanh đủ tư cách, làm sao có thể tự mình phun ra hương thơm, nói xấu người khác? Họ chả phải là cho người khác tự mình hoang tưởng sao?

Bùi Chân lắc đầu, chui đầu vào lại trong chăn: "Không có gì ạ."

Giống như bây giờ, Bùi Chân rõ ràng là không nói gì, thế nhưng trong lòng Thẩm Thanh cũng đã bắt đầu hoài nghi liệu việc con gái mình ngã có liên quan gì đến Trần Đan Ny hay không, bằng không thì tại sao Bùi Chân đang yên đang lành lại té ngã? Tại sao khi ngã lại không dám nói với người lớn? Tại sao còn muốn hỏi liệu Trần Đan Ny có đến nhà nữa không?

Nghi hoặc này tiếp nghi hoặc kia hiện lên trong đầu Thẩm Thanh, chân mày cô ấy càng lúc càng nhăn lại, vội vàng ra khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng giám sát.

Cùng với tiếng bước chân của Thẩm Thanh đi xa, Bùi Chân đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra, mỉm cười đứng dậy khỏi giường, rút khăn giấy ướt bắt đầu lau vết đỏ trên đầu gối.

Chỉ một lúc sau, vết đỏ ửng biến mất không còn tăm tích, lộ ra làn da trắng như tuyết bên dưới.

Không hổ danh là phấn má hồng hàng hiệu, dùng rất tốt.

Té ngã là không có khả năng, làm sao cô có thể cố ý té ngã vì Trần Đan Ny chứ?

Về phần tại sao lại hỏi dì Trần sau này có đến nhà nữa hay không, Bùi Chân không nhịn được mà bật cười.

Bởi vì chơi trốn tìm thực sự rất thú vị nha.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Chân: Trốn tìm thật là thú vị!

Trần Đan Ny: Thú vị cái búa!