"Dì, dì ở đâu thế?"
Có tật giật mình, Trần Đan Ny đang thốt ra những lời ngông cuồng với bạn cô ta, sợ người khác nghe thấy những gì mình nói, nên khi nghe thấy tiếng ai đó mở cửa, nhất thời tim cô ta như ngừng đập nửa nhịp, theo bản năng kéo rèm cửa sổ và núp ở sau. Ngay lúc cô ta trốn, Bùi Chân cũng đẩy cửa bước vào.
Bùi Chân liếc qua rèm cửa đang phồng lên, trong lòng thầm cười một tiếng, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ ngây thơ, giả bộ bối rối sờ sờ đầu, lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, vừa rồi giống như nghe có âm thanh gì đó trong này?"
Nói xong, Bùi Chân ở trong phòng dành cho khách chạy nhảy, nhìn đông nhìn tây, trên mặt viết lên hai chữ tò mò to bự.
Trần Đan Ny trốn sau tấm rèm thậm chí thở mạnh một chút cũng không dám, mặc dù trong phòng đã bật điều hòa thế nhưng trốn sau tấm rèm dày này, Trần Đan Ny giống như là đang khoác trên mình một chiếc áo choàng dài vậy, rất nhanh mồ hôi đã đổ như mưa rồi.
Con bé chết tiệt này, còn không mau đi đi!
Trần Đan Ny trong lòng tàn nhẫn mắng mỏ Bùi Chân một câu, cho rằng trẻ con chính là phiền phức, hoặc là nhanh chóng tìm ra cô ta, hoặc là nhanh chóng rời đi, tại sao lại thong thả chơi trong phòng dành cho khách vậy?
Cứ như là biết Trần Đan Ny đang suy nghĩ cái gì vậy, Bùi Chân như một đứa trẻ chậm rãi đi tới đi lui trong phòng cho khách, một hồi mở tủ quần áo ra xem, một hồi dưới gầm giường nhìn một cái, một hồi lại mệt mỏi bò lên giường để nghỉ ngơi, lăn qua lăn lại giằng co hơn nửa giờ, chính là không thèm liếc mắt nhìn cái rèm cửa.
Khuôn mặt của Trần Đan Ny đã đỏ bừng vì nóng, mồ hôi chảy dài xuống cằm, một góc nhỏ quần áo của cô ta đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn thế nào cô ta cũng trông rất thảm hại rồi.
Bùi Chân nhìn bóng người sau bức rèm đã có chút lảo đảo đứng không nổi, cười nhảy xuống giường, đi tới cách rèm cửa không xa thì ngừng lại, tựa như là tò mò bắt đầu nhìn tới nhìn lui.
Xuyên thấu qua rèm cửa sổ trông thấy bóng dáng Bùi Chân, Trần Đan Ny trong lòng mừng rỡ, nghĩ thầm: Đúng đúng đúng, ở ngay đây, nhanh chút nhanh chút!
Thế nhưng đối phương lại như đang muốn trêu chọc cô ta, dụi dụi con mắt, đứng một hồi liền chạy đến bên bàn viết bắt đầu lục lọi.
Tâm trạng của Trần Đan Ny phập phồng theo từng nhất cử nhất động của Bùi Chân, thấy cô ta sắp nổ tung, đột nhiên "ào" một tiếng, hai mắt Trần Đan Ny lập tức sáng lên.
Cúi đầu xuống, Bùi Chân vui vẻ vén rèm cửa lên, vẻ mặt hoan hô nhảy cẫng lên nói: "Tìm thấy rồi!"
Bùi Chân chơi rất vui, còn Trần Đan Ny cảm thấy bản thân cô ta sắp gục ngã vì kiệt sức.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt, thầm nghĩ tới lúc cô ta đảm đương vị trí quỷ đi bắt người, xem cô ta sẽ đối phó với con quỷ nhỏ đáng ghét này như thế nào.
Trần Đan Ny đang định bảo Bùi Chân bắt đầu ván tiếp theo, Bùi Chân đã giành trước ngáp một cái dài, vươn vai, nhẹ nhàng nói: "Dì ơi, con buồn ngủ rồi, con không chơi nữa!"
Trần Đan Ny: ? ? ?
Trần Đan Ny vừa mệt lại vừa tức, nhưng cô ta không thể làm gì với một đứa con nít, vừa khéo lúc này, Thẩm Thanh đã xử lý xong công việc của mình, nghe người hầu nói rằng Bùi Chân và Trần Đan Ny đang ở trong phòng dành cho khách.
"Chân Chân mệt rồi sao? Vậy mẹ dẫn con đi ngủ có được không nào?"
Thẩm Thanh cười ngồi xổm người xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Bùi Chân, cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Đan Ny à, cậu nghỉ ngơi chút đi, tớ đi dỗ Chân Chân ngủ."