Chương 45: Cao Lệ Hoảng Sợ (1)

Nhóm Dịch: 1 0 2

Tôn Hướng Đông thấy Hạ Đào nhìn lại, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác rung động, nhưng ánh mắt của cô gái lại lạnh lùng dời đi, như không nhìn thấy anh ta vậy, quay người lên xe.

Điều này khiến Tôn Hướng Đông có chút không nói nên lời.

Hạ Đào thực sự không nhìn thấy Tôn Hướng Đông, cô để ý đến Triệu Xuân Hiểu đã quay lại, sau lưng còn có Vương Quyên.

Cũng không biết có phải vì không thoát khỏi Vương Quyên hay không, mà sắc mặt Triệu Xuân Hiểu rất u ám.

Hai chiếc xe bắt đầu quay trở lại, chiếc xe chở thanh niên trí thức vô cùng náo nhiệt, mọi người thảo luận về những điều họ chứng kiến

hôm nay, cũng có người vì đọc thư nhà mà rơm rớm nước mắt.

Triệu Xuân Hiểu nhìn xuống đôi tay của mình, những ngón tay run rẩy, nhắc nhở rằng, cô đang sợ hãi...

Sợ người đàn ông đó.

Ban đầu cô tưởng rằng mình đã sớm xây dựng được bức tường trong lòng, sẽ không còn sợ người đó nữa, nhưng đến khi thực sự gặp lại, dù chỉ nhìn thoáng qua, cả người cô cũng đang la hét vì sợ hãi.

Bộ não của cô không kiểm soát được những ký ức, nhớ lại những lần bị đánh đập dã man kiếp trước, cảm giác ngạt thở cận kề cái chết, cảm giác đau đớn khi toàn thân xương cốt nứt ra khiến cô không khỏi lấy tay che mặt.

Phải làm sao đây...

Phải làm sao đây...



Triệu Xuân Hiểu cắn chặt ngón tay, ánh mắt dữ tợn điên cuồng.

Nỗi sợ hãi với Lý Hưởng cũng nhắc nhở cô, mọi tổn thương mà cô từng phải chịu đựng đều bắt nguồn từ Hạ Đào, nếu không phải Hạ Đào bày mưu tính kế, năm đó cô cũng sẽ không say rượu bị Lý Hưởng bắt nạt!

Triệu Xuân Hiểu đột nhiên cắn xuống, vị gỉ sắt lan tỏa trong khoang miệng.

Cô sẽ không tha cho Lý Hưởng, càng không tha cho Hạ Đào.

Hai người này, đều phải trả giá!

"Triệu Xuân Hiểu!"

Bị người ta vỗ mạnh vào cánh tay, nhưng Triệu Xuân Hiểu vẫn không nghe thấy gì.

Vương Quyên thấy vậy, lập tức nổi giận.

Sao bây giờ ngay cả Triệu Xuân Hiểu cũng không muốn để ý đến mình nữa rồi sao?

Nghĩ đến đây, Vương Quyên bực bội không thôi, cô ta vốn tưởng rằng khi lên xe, mọi người sẽ không còn coi thường mình nữa, nhưng trên thực tế, mọi người đều phớt lờ cô ta, sợ cô ta nói một câu gì đó, cũng sẽ bị mọi người bỏ qua.

Cô ta muốn Triệu Xuân Hiểu giúp mình nói vài lời hay, dù sao bây giờ Triệu Xuân Hiểu nói gì mọi người cũng sẽ nghe theo, nếu cô ta giúp mình nói thêm vài câu, chắc chắn mọi người sẽ không đối xử với cô ta như vậy nữa.



Nhưng đẩy hai lần, Triệu Xuân Hiểu vẫn không có phản ứng gì, Vương Quyên càng nghĩ càng tức giận, dùng sức đẩy một cái, "Cô làm gì vậy, sao không..." để ý đến tôi, những lời còn lại bị Vương Quyên nuốt xuống.

Triệu Xuân Hiểu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Vương Quyên chỉ trong một giây ngắn ngủi, khiến Vương Quyên toàn thân run rẩy không thể hoàn hồn.

"..."

Một lúc lâu sau, Vương Quyên nuốt nước bọt, lúc này Triệu Xuân Hiểu đã cúi đầu xuống, mái tóc xõa che khuất đôi mắt, khiến Vương Quyên có chút không dám chắc, ánh mắt vừa rồi có phải mình nhìn nhầm không?

Cô ta nhớ lại ánh mắt của Triệu Xuân Hiểu vừa rồi, chỉ thấy sợ hãi, đó là một ánh mắt lạnh lùng mà cô ta chưa từng thấy bao giờ, giống như có thể bắn ra dao từ bên trong!

"Xuân, Xuân Hiểu, cô làm sao vậy?"

Vương Quyên cẩn thận hỏi, Triệu Xuân Hiểu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô ta nở một nụ cười nhẹ, giọng nói vẫn như thường, "Không sao, tôi hơi mệt, ngủ một lát trước."

"Được, cô ngủ đi." Vương Quyên vội vàng gật đầu, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn muốn nhờ người ta nói lời hay cho mình.

Sự bắt nạt kẻ yếu của Vương Quyên khiến Triệu Xuân Hiểu vô cùng khinh thường.

Nhưng bây giờ, có một số việc, cô vẫn cần Vương Quyên làm.

Triệu Xuân Hiểu cúi đầu xuống, che đi ánh mắt u ám.

...