Chương 3

Trong lòng Lục Dân dâng lên một chút xấu xa, bàn tay nhanh như chớp lướt qua hàng cúc áo. Khi Lý Giang Minh đưa người qua, bàn tay cầm dây vô tình chạm nhẹ vào áo cô thì liền thấy một chiếc cúc rơi xuống, hắn sửng sốt, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ một vùng da trắng nõn. Cổ họng có chút khô nóng, Lý Giang Minh không được tự nhiên quay người về. Khởi động xe chạy đi.

Không khí trong xe lâm vào trạng thái xấu hổ.

Cậu cảm thấy đùa giỡn đã đủ nên nhỏ giọng nói:

“Cám ơn ba…”

Nghe xong câu đó, tay cầm vô lăng của Lý Giang Minh càng thêm nắm chặt, để che dấu sự bất thường của mình, Lý Giang Minh lạnh giọng nói:

“Không cần phải cảm ơn ba.”

Sau một hồi im lặng, thấy con trai không có một chút tiếng động Lý Giang Minh vươn tay chỉnh kính xe, thấy hình ảnh cúi đầu trong gương của Lục Dân liền mềm lòng nói:

“Ba…”

Chưa kịp lên tiếng giải thích thì đã bị câu nói tiếp theo của cậu làm cho cứng họng:

“Vậy khi nào ba làm gì cho con. Con đều hôn ba để thay lời cảm ơn có được không?”

Nhìn con trai ngây thơ nói ra câu đó, trong lòng Lý Giang Minh lại mơ hồ nổi lên cảm xúc quái lạ lúc nảy, mơ hồ nói:

“Được...”

Sau đó không để ý đến cậu nữa mà chuyên tâm lái xe.

Khóe môi cong cong. Xem ra, không bao lâu nữa sẽ có một trận chiến kí©h thí©ɧ diễn ra đây. Thật ra Lục Dân từ khi xem nội dung truyện đã biết Lý Giang Minh là kiểu đàn ông “trâu già thích gặm cỏ non” vậy thì cậu đây sẽ khiến “người cha” này cầm lòng không được đối với con trai ruột của mình mà “cưỡng bức”. Nghĩ đến đây, nơi đó lại co thắt lại, ướŧ áŧ hưng phấn đến tê người.

Với lại, cậu luôn là kiểu người thích săn mồi nhanh chóng. Lý Giang Minh này lại thuộc loại người dễ bị dẫn dụ, chứ gặp phải kiểu tảng băng như tiên nhân thì cậu cũng rất đắn đo nghĩ có nên chọn làm con mồi đó không. Năng lực xuyên không của Lục Dân có giới hạn. Ở thế giới trong sách quá lâu thì cơ thể ở thế giới hiện thực sẽ vì đói mà chết. Cậu sẽ vĩnh viễn bị kẹt ở nơi này. Cho nên, vấn đề mài băng là loại mà Lục Dân chưa từng nếm thử.

Xe chạy không bao lâu cũng dừng trước một nhà hàng sang trọng. Lý Giang Minh chỉnh tốt vạt áo mới bước xuống, sau đó chu đáo mở cửa xe cho con trai.

Nhìn khuôn mặt phấn nộn trước mắt vì hành động hơi lịch sự của mình mà lại cười ngốc, trong lòng hắn vừa vui lại vừa khó chịu. Đang tính cầm tay cậu dắt vào nhà thì cảm nhận được trước vạt áo bị kéo nhẹ. Lý Giang Minh hiếu kì cúi xuống, ánh mắt có ý hỏi nhìn con trai.

Lục Dân cắn môi, nhỏ giọng nói:

“Ba có thể cúi xuống được không?”

Tuy có chút khó hiểu con trai có chuyện gì khó xử mà phải yêu cầu như vậy nhưng Lý Giang Minh cũng không hỏi nhiều liền gập thắt lưng xuống. Có điều dù đã hạ thấp người thì Lục Dân vẫn thua hắn một cái đầu.

Ánh mắt long lanh lén lút nhìn mặt Lý Giang Minh một cái, xác định xong tọa độ, Lục Dân liền nhún chân “chụt” một tiếng hôn lên má “cha mình”, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống vì xấu hổ.

Cảm xúc mềm mại, tê tê trên bên má trái khiến Lý Giang Minh có chút lạ lẫm mở to mắt nhìn xuống con trai nhỏ, lại chỉ thấy một bên má ửng hồng. Nhớ lại câu nói lúc trên xe của cậu, không hiểu sao tâm tình bất đắc dĩ lại càng chờ mong. Cầm bàn tay nhỏ nhắn nộn thịt trong tay Lý Giang Minh vẻ mặt bình tĩnh bước vào.